"Tình huống như thế nào?"
Diệp Trần lặng lẽ đi vòng quanh viện lạc một vòng, vậy mà không có phát hiện bất luận nơi nào có thể ra vào thì lập tức chau mày.
Theo như lý thuyết thì Hi Nguyệt thân là thánh nữ của Lạc Hà tông, địa vị tự nhiên không thấp, làm sao mà lại như là tù phạm vậy?
Chẳng lẽ phạm phải sai lầm, cho nên mới bị trưởng bối trong tông cấm túc rồi? Thế nhưng là ta nhớ được, đệ tử Lạc Hà tông phạm phải sai lầm, bình thường đều không phải bị phạt diện bích ở Tư Quá nhai hối lỗi sao?
Dùng cấm chế cường đại như thế khóa Hi Nguyệt ở bên trong, giống như là sợ nàng ta chạy trốn?
Diệp Trần nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, đồng thời cảm thấy rất buồn bực.
Đạo cấm chế trước mắt này có chút không tầm thường, chắc là xuất ra dưới tay một vị cường giả nào đó, tuy rằng lấy thực lực của Diệp Trần có thể dễ dàng phá đi nhưng ở lúc cấm chế bị phá rải thì chắc chắn sẽ bị gã cường giả bố trí cấm chế này phát giác được!
Trực tiếp phá tan cấm chế, sau đó đầu tiên là mang theo Hi Nguyệt rời đi? Diệp Trần lắc đầu, cuối cùng bỏ qua loại suy nghĩ này.
Không nói đến, hắn bây giờ còn không cách nào hoàn toàn xác định người bị vây ở trong viện đến cùng có phải là Hi Nguyệt hay không?
Cho dù thật là Hi Nguyệt, hắn cứ xông vào như vậy thì chắc chắn cũng sẽ bị nàng coi như là ác đồ, Diệp Trần cũng không muốn kiếp này lần đầu tiên nhìn thấy Hi Nguyệt lại để lại cho nàng ta một cái ấn tượng xấu như vậy!
Huống chi, cho dù hắn thật liều lĩnh làm như vậy, lấy thực lực hôm nay của hắn, có thể mang theo Hi Nguyệt bình an rời khỏi Lạc Hà tông hay không thì thật đúng là một ẩn số!
Càng nghĩ, Diệp Trần cảm thấy việc này vẫn là không nên xung động, dứt khoát âm thầm tìm một chỗ, trước tiên ẩn náu đi cái đã, chuẩn bị chờ thời cơ mà động.
Cuối cùng, sau khi đợi được khoảng ba ngày ba đêm thì cơ hội cuối cùng cũng xuất hiện.
Một ngày này, mấy đạo nhân ảnh lap vùn vụn tới, hạ xuống trước cửa viện lạc.
Người cầm đầu là một người phụ nữ xinh đẹp đoan trang, khí chất cao quý không tầm thường, khí tức cũng khá không tệ, ước chừng có tu vi Phản Hư Chân Quân.
Sau lưng người phụ nữ xinh đẹp đoan trang này còn có mấy thị nữ đi theo, vẻ đẹp của mỗi người đều thuộc loại thượng đẳng, tu vi cũng đều không kém.
Rất rõ ràng, người phụ nữ xinh đẹp đoan trang này chắc là một nhân vật cao tầng nào đó của Lạc Hà tông.
Mà Diệp Trần nhìn thấy người đó thì vẻ mặt lập tức hơi hiện ra vẻ kích động.
Kiếp trước, ở bên trong Lạc Hà tông, người có thể để lại cho hắn ấn tượng khắc sâu không nhiều mà nữ nhân trước mắt này thì tuyệt đối là một trong số đó.
Hóa ra, người vụ nữ xinh đẹp đoan trang này tên là Vân Y Nhân, là một trong thập đại trưởng lão của Lạc Hà tông.
Kiếp trước Diệp Trần và Hi Nguyệt mến nhau, Vân Y Nhân này là số ít người ở bên trong Lạc Hà tông ủng hộ quan hệ của bọn họ.
Bởi vậy, Diệp Trần chẳng những nhớ rõ bà ta, đồng thời ở dưới đáy lòng, đối với nàng vẫn luôn hết sức kính trọng.
Đáng tiếc, về sau hắn mang theo Hi Nguyệt bỏ trốn, dẫn tới Kình Thương tông giận dữ, lại bởi vì tranh chấp nặng nề, cuối cùng trực tiếp phát binh diệt đi Lạc Hà tông, Vân Y Nhân cũng bởi vậy mà vẫn lạc, để cho Diệp Trần áy náy không thôi.
Ngay tại lúc Diệp Trần nhớ về quá khứ, thì đoàn người đã đi tới trước cửa viện lạc, chỉ thấy tay ngọc của Vân Y Nhân lật một cái, từ bên trong pháp bảo không gian lấy ra một cái ngọc bài màu trắng.
Ném ngọc bài màu trắng về phía trước:
Ầm ầm!
Đạo cấm chế cường đại xung quanh viện lạc kia lập tức đã nứt ra một cái khe.
Rất rõ ràng, ngọc bài này chính là chía khóa mở ra cấm chế!
Vân Y Nhân mang theo mấy tên thị nữ kia, chậm rãi đi vào bên trong viện lạc, cũng không có tu lại ngọc bài ngay, rất rõ ràng là tương đối tin tưởng với thực lực của mình.
Hơn nữa nơi này ở vào vị trí trung tâm của Lạc Hà tông, nàng ta cũng tuyệt đối không nghĩ ra vậy mà lại có người có thể trà trộn vào được tới tận đây.
Mà Diệp Trần ẩn núp ở trong chỗ tối thấy được cảnh này thì hai mắt khẽ híp một cái.
Đợi đến khi nhóm người Vân Y Nhân tiến vào bên trong viện lạc được một lúc, lúc này thân thể mới hơi chao đảo một cái, sử dụng Thời Không pháp tắc, lặng yên không tiếng động lẻn vào bên trong viện lạc.
Viện lạc rất rộng, tháp nước đẹp, bố cục tinh mỹ, và nó giống như một chốn thần tiên.
Lúc này mấy người Vân Y Nhân sớm đã tiến vòa trong lầu các, Diệp Trần sợ bị mấy người phát giác, cho nên cũng không có vội vàng tới gần lầu các, mà trước tiên tìm một nơi ẩn nấp để náu đi, hơn nữa thu liễm toàn bộ khí tức lại.
Ẩn náu này, chính là hơn nửa giờ, đây đối với Diệp Trần không kịp chờ đợi muốn gặp được Hi Nguyệt mà nói, lại so với nửa thế kỷ còn muốn lâu tời dài dằng dặc.
Ngay vào lúc Diệp Trần đã có chút không kiên nhẫn, hận không thể vọt thẳng tiến vào lầu các, mang Hi Nguyệt đi.
Bỗng nhiên, một tiếng nói thanh thúy giống như chim hoàng anh từ trong lầu các truyền ra:
"Vân di, làm sao mà bây giờ ngay cả ngài cũng tới bức ta rồi? Ta cho dù chết cũng tuyệt đối sẽ không gả cho Tuyệt Vô Địch!"
Ầm!
Diệp Trần nghe được giọng nói mà lâu ngày tưởng niệm này, đầu tiên là trở nên kích động, chờ hắn nghe rõ ràng nội dung thì lập tức nhướng mày, trong lòng dâng lên một cỗ sát khí nồng đậm!
"Tuyệt Vô Địch thế mà đã hướng Lạc Hà tông cầu hôn rồi? Tại sao có thể như vậy?"
Dưa vòa khoảng thời gian ở kiếp trước, Tuyệt Vô Địch hướng Lạc Hà tông cầu hôn, bốn phải là chuyện ở hơn một trăm năm sau đó, không nghĩ tới ở kiếp này thế mà sớm hơn thời hạn quá nhiều!
Chẳng lẽ là bởi vì ta xuất hiện ở Mê La Tinh Hải, ảnh hưởng tới quỹ tích cũ của thế giới này, cho nên dẫn đến Tuyệt Vô Địch vậy mà hạ thủ với Hi Nguyệt sớm hơn?
Vừa nghĩ đến đây, sát khí trên người Diệp Trần không tự chru được mà phóng thích ra ngoài.
"Người nào!!"
Vân Y Nhân ở trong lầu các, phản ưng cũng tương đối nhạy cảm, trong nháy mắt đã cảm ứng được đạo sát khí này, lập tức từ trong lầu các đi ra.
Mà Diệp Trần sớm ở lúc không cẩn thận phóng xuất ra sát khí thì đã ý thức được không ổn, cho nên sớm một bước đã sử dụng Thời Không pháp tắc, di chuyển tới nơi khác, sau đó nhanh chóng thu liếm khí tức của mình lại tiếp tục anh hùng núp.
Mấy người phóng xuất thần niệm ra, sau khi tra xét rõ ràng một lần, không có bất kỳ phát hiện nào, đôi mi thanh tú lập tức hơi nhăn lại, hiện ra vẻ hoài nghi, không thể không lắc đầu, thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Không phải là ta cảm ứng sai chứ? Cũng đúng, nơi này chính là ở bên trong Lạc Hà tông, ai dám to gan như vậy..."
Lúc này, ở trong lầu các vang lên giọng nói của Hi Nguyệt một lần nữa:
"Vân di, có chuyện gì xảy ra sao?"
Vân Y Nhân quay người hưogns về phía trong phòng nói:
"Không có việc gì! Hi Nguyệt, hôm nay Vân di thật ra thì cũng không phải là thay tông chủ tới làm thuyết khách, mà là thực tình muốn khuyên nhủ ngươi!"
"Tuyệt Vô Địch kia là nhân vật thiên tài hiếm có của Kình Thương tông, phóng tầm mắt toàn bộ Tu Chân giới cũng là nhân trung long phượng! Dù sao ngươi bây giờ trong lòng ngươi cũng chưa có ai, ngại gì mà không thử một lần đây?"
"Hơn nữa, áp lực mà tông chủ và tất cả trưởng lão trong tông môn, ngươi cũng phải hiểu một chút, dù sao Kình Thương tông kia thế lớn cũng không phải Lạc Hà tông nho nhỏ chúng ta có thể đắc tội nổi!"
Vân Y Nhân nói xong lời này, trong lầu các rơi vào trầm mặc một trận, im lặng thật lâu.
"Ai! Ta nói tới vậy thôi, ngươi hãy suy tính thật kỹ một chút!"
Vân Y Nhân nói xong thì ngay lập tức quay người rời đi, mấy thị nữ cũng theo sát phía sau, chẳng mấy chốc đã rời khỏi viện lạc, bay lên không trung.
Sau khi Diệp Trần xác nhận mấy người đã rời đi thì cuối cùng không kìm nén được nữa, thân thể hơi chao đảo một cái cũng đã đi tới trước lầu các, thông qua cửa sổ nhìn vào bên trong, lập tức nhìn thấy đạo thân ảnh khiến hắn vẫn luôn nhớ về...
P/S: Ta thích nào...chương 4...