Nguyên Đạo Nhất bị mọi người thống mạ một trận, vẻ mặt lập tức cũng trở nên hết sức khó coi, vội vàng nói:
"Các vị trước tạm bớt giận! Yêu thú thất giai kia tên là Hỗn Thế Ma Viên, chác là đời sau của Thần thú thượng cổ, có linh trí cực cao, cũng không đến mức làm khó dễ một số tiểu bối!"
Mọi người nghe được điều này, căn bản không thèm chịu nể mặt mũi:
"Ngươi nói thật dễ nghe, yêu thú có linh trí cực cao thì đó vẫn là yêu thú!"
"Đúng rồi! Nếu như con yêu thú thất giai kia phát điên lên thì ngươi có dám bảo đảm nó không làm ai bị thương không?"
"Đệ tử của chúng ta nếu như thật sự có chuyện gì xảy ra thì chỉ biết hỏi Nguyên Thủy môn các ngươi!"
...
Mọi người lại thi nhau vỡ òa và la hét.
Ngay vào lúc xôn xao lộn xộn:
"Tất cả đều câm miệng cho lão tử!"
Một tiếng quát lớn vang lên, giống như đất bằng nổi sóng, toàn bộ đỉnh núi Thiên Kiếp đều theo đó mà lắc loạn một trận.
Vốn là cả một đám người xôn xao, trong nháy mắt đã yên tĩnh trở lại, thi nhau hướng về phía người vừa quát quát lớn kia.
Chỉ thấy người kia, một thân mặc áo bào trắng, hơn nữa râu tóc bạc trắng, khí thế kinh người, bỗng nhiên chính là Phong lão tứ đến từ Phượng tộc trước đó đã mở miệng ra nói giúp cho Diệp Trần!
Sau khi mọi người an tĩnh trở lại, Phong lão tứ mở miệng nói:
"Các ngươi cứ cãi đi cãi lại như vậy, chẳng lẽ chuyện có thể giải quyết sao?"
Nói xong lời này, Phong lão tứ nhìn về phía Nguyên Đạo Nhất, nói:
"Nguyên Môn chủ, việc đã đến nước này rồi, ngươi vẫn nên nói một chút, có thể mở ra cấm chế trên núi Thiên Kiếp không? Chúng ta cùng ra tay, chỉ là một con yêu thú thất giai, thì tính là cái gì?"
Mọi người nghe xong lời này thì lập tức thi nhau cảm thấy có lý:
"Phong lão nói có lý! Còn xin Nguyên Môn chủ mở cấm chế trên núi Thiên Kiếp ra, chúng ta cùng ra tay, chắc chắn có thể chế trụ được con Ma Viên kia!"
Tuy nhiên, Nguyên Đạo Nhất lại lắc đầu, vẻ mặt như cha mẹ chết nói:
"Các vị có chỗ không biết, cấm chế trên núi Thiên Kiếp và Thiên Khiếp thần tháp kia như nhau, đều là do lão tổ của Nguyên Thủy môn chúng ta Nguyên Thủy đại đế tự tay bố trí, chỉ cần tu vi cao hơn cảnh giới Phản Hư thì chắc chắn không cách nào có thể tiến được vào bên trong!"
Mọi người nghe được điều này thì lập tức tất cả đều ngạc nhiên.
"Chẳng lẽ hợp lực của những người như chúng ta cũng không có cách mở ra một cái thông đạo sao?"
Có người nhịn không được mà đưa ra một cái nghi vấn.
Nguyên Đạo Nhất cười khổ hướng người kia, nói:
"Đạo hữu nói đùa! Thủ đoạn của cấp Đại Đế, căn bản không phải chúng ta có thể tưởng tượng! Đừng nói là chúng ta, cho dù là Độ Kiếp Đế Quân cũng tuyệt đối không có cách nào phá mở!"
"Cái này..."
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
"Chẳng lẽ chúng ta cũng chỉ có thể chờ?"
Nguyên Đạo Nhất thở dài một hơi, nói:
"Chỉ sợ chỉ còn có thể như vậy! Thật ra thì căn cứ vào bên trong tư liệu lịch sử của chúng ta ghi chép, Hỗn Thế Ma Viên kia đã mấy chục vạn năm cũng chưa từng xuất hiện qua, lão phu cũng không nghĩ tới, nó thế mà còn có con cháu đời sau ở bên trong, hơn nữa phát triẻn đến tình trạng như thế!"
...
Một bên khác:
Sau khi Diệp Trần thành công hấp dẫn lực chú ý của Hỗn Thế Ma Viên, một đường chạy như điên.
Tuy nhiên, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, tốc độ của con Hỗn Thế Ma Viên này vậy mà cũng nhanh kinh người, không kém hắn một chút nào, chẳng mấy chốc thì đã đuổi theo.
Sau khi Diệp Trần hơi kinh ngạc thì lập tức thi triển ra lực lượng Thời Không pháp tắc, tốc độ lại đề thăng lên lần nữa, trong nháy mắt đã kéo dài khoảng cách ra đối với con yêu thú này.
Tuy nhiên, ngay vào lúc Diệp Trần tự cho là đã bỏ xa con yêu thú này, chuẩn bị quay người trở về tập hợp với mấy người Hi Nguyệt.
Oanh!
Một cái thân thể cao lớn, giống như từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt ngăn ở trước mặt của hắn.
"Ừm?"
Diệp Trần lập tức rất là ngoài ý muốn.
Hắn vận dụng Thời Không pháp tắc, thế mà cũng không thể bỏ xa đối phương, chẳng lẽ con yêu thú này vậy mà cũng tìm hiểu Thời Không pháp tắc?
Năng lực cảm ngộ của yêu thú thông thường tuy rằng sẽ không bằng nhân loại, thế nhưng là yêu thú đỉnh cấp, nhất là tồn tại cấp bậc Thần thú thì gần như có được tuổi thọ vô tận, đồng dạng cũng có thể cảm ngộ được lực lượng pháp tắc.
Ầm ầm!
Diệp Trần đang suy nghĩ thì con Hỗn Thế Ma Viên kia bỗng nhiên giơ nắm đấm giống như ngọn núi nhỏ kia lên, hướng Diệp Trần hung hăng đập tới, hơn nữa trong đó còn mơ hồ bao hàm lực lượng quy tắc. lập tức phong bế hết tất cả đường lui của Diệp Trần.
"Hừ!"
Diệp Trần lập tức cũng phát cáu, không có sử dụng Thời Không pháp tắc để tránh né, cũng một quyền trực tiếp ứng đi lên, đồng thời dung nhập pháp tắc vào trong đó.
Ầm!
Hai cái nắm đấm có kích thước chênh lệnh cách xa ở trên không trung hung hăng va chạm vào nhau.
Ầm ầm!
Răng rắc!
Chẳng những vạn vật trong phạm vi trăm dặm toàn bộ đều bị hủy diệt mà ngay cả Thời Không ở xung quanh cũng trong nháy mắt bị bóp méo, thậm chí ngay cả ngọn núi Thiên Kiếp cũng theo đó mà chấn động một lúc!
Bạch bạch bạch!
Diệp Trần liên tiếp lùi lại mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững thân hình, vẻ mặt lập tức có chút tái nhợt, khuyết khí trong thể nội lập tức quay cuồng một trận.
Mà Hỗn Thế Ma Viên kia thì không hề động đậy một chút nào, thậm chí hiện ra rất nhẹ nhõm!
"Yêu thú này chỉ sợ là tồn tại cấp cao nhất bên trong yêu thú thất giai!"
Mặt mũi Diệp Trần đầy vẻ ngưng trọng, hắn có thể cảm nhận được, con yêu thú trước mắt này dường như không hề sử dụng toàn lực, bằng không mà nói hắn vừa rồi có khi đã bị trọng thương!
"Quá mạnh! Nếu thật là đánh xuống, sợ là tiêu rồi!"
Ngay vào lúc Diệp Trần âm thầm cảm thấy không ổn, chuẩn bị tùy thời mà chạy trốn đi thì Hỗn Thế Ma Viên kia thế mà há miệng nói chuyện:
"Nhân loại! Ta quả nhiên không có nhìn lầm, ngươi thế mà đã nắm giữ lực lượng pháp tắc, hơn nữa dường như còn không chỉ một loại! Nói cho ta biết, ngươi làm như thế nào?"
Giọng nói của Hỗn Thế Ma Viên cuồn cuồn giống như thần lôi, hướng Diệp Trần phía dưới mà cuốn tới.
Diệp Trần lập tức sững sờ, không nghĩ tới Hỗn Thế Ma Viên này vậy mà lại mở miệng nói chuyện với hắn.
Tuy nhiên ngẫm lại cũng đúng, yêu thú từ tứ giai trở lên thì đã có thể mở miệng nói tiếng người, huống chi trước mắt này lại là yêu thú thất giai!
Tuy nhiên, kinh ngạc là kinh ngạc, cảm xúc của Diệp Trần chẳng mấy chốc thì đã ổn định lại:
"Ta có kỳ ngộ của ta, ta thứ khó trả lời!"
Chuyện ở bên trong Mê La Tinh Hải, kế thừa truyền thừa của Hạo Thiên đại đế, trở thành chưởng không giả cấp một của Hạo Thiên giới, hắn tự nhiên không có khả năng tùy tiện nói ra cho người ngoài.
Không nghĩ tới, Hỗn Thế Ma Viên kia cúi người xuống, sau khi đánh giá Diệp Trần một phen thì lại mở miệng ra nói:
"Nhân loại! Cho dù ngươi không nói thì ta cũng có thể cảm ứng được, trăm vạn năm trước đã từng có một tên tiểu gia hỏa tên là Hạo Thiên tới nơi này, mà ở trên người của ngươi thì có khí tức của hắn!"
Diệp Trần trước đó vẫn luôn vô cùng bình tĩnh, nghe được điều này thì lập tức trợn mắt há hốc mồm:
"Hạo Thiên đại đế? Ngươi thế mà quen biết với Hạo Thiên đại đế? Hăn nhưng là nhân vật trăm vạn năm trước!"
"Ha ha ha!"
Hỗn Thế Ma Viên lập tức ngửa mặt lên trời cười điên cuồng một tiếng mới cúi đầu xuống lần nữa, nói:
"Ta bị Nguyên Thủy lão nhi trấn áp ở nơi này, đã trải qua vô số kỷ nguyên, trăm vạn năm đối với ta mà nói thì chẳng qua chỉ là một cái búng tay mà thôi!"
Hai mắt Diệp Trần lập tức trừng một cái, trong mắt tất cả đều là knih hãi.
Phải biết, Nguyên Thủy đại đế kia chính là đại nhân vật ở vô số kỷ nguyên trước đó, nghe nói là vị cường giả cấp đại đế đầu tiên thống nhất toàn bộ Tu Chân giới
Con yêu thú trước mắt này lại bị Nguyên Thủy đại đến trấn áp ở chỗ này, vậy tuổi thọ của nó khủng bố tới mức nào? Chẳng lẽ nó đã đạt đến tình trạng bất hủ?
Thế nhưng mà, rõ ràng mới chỉ là yêu thú thất giai mà thôi, cách cảnh giới bất hủ của yêu thú chắc là còn có khoảng cách rất lớn mới đúng nha!
P/S: Ta thích nào...chương 5-- Kim Phiếu nha....