Giọng nói rơi xuống, một bóng người từ đằng xa là vùn vụt tới, chỉ chốc lát đã tới trước mặt bốn người.
Không phải Diệp Trần lại là ai?
"Ngươi, ngươi...ngươi là người hay quỷ?"
Hạc Phi chỉ vào Diệp Trần, mặt mũi đầy vẻ hoảng sợ, hiển nhiên bị dọa cho không nhẹ.
Hai người Dư Thương Ngô và Đan Đông cũng giống như vậy bị giật mình không nhỏ, mặt mũi đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Về phần Hi Nguyệt, nghe được giọng nói này của Diệp Trần, thân thể mềm mãi rõ ràng khẽ run lên, sau đó từ từ xoay người lại:
"Diệp Trần? Thật là ngươi sao? Ta không phải đang nằm mơ đó chứ?"
Diệp Trần chậm rãi đi tới trước mặt Hi Nguyệt, đưa tay nhẹ nhàng xóa đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia, nhếch miệng cười một tiếng, nói:
"Đồ ngốc, khóc cái gì? Ta không phải đã nói rồi sao? Còn chưa có cưới ngươi làm vợ thì ta làm sao có thể chết?"
Nói xong lời này, Diệp Trần rất tự nhiên giang hai cánh tay ra ôm Hi Nguyệt vào lòng.
"Ngươi..."
Hi Nguyệt theo bản năng vùng vẫy một lúc, nhưng chẳng mấy chốc thì đã đắm chìm trong vòng tay của Diệp Trần, hoàn toàn không thể tự thoát ra...
Ngay tại vừa rồi, lúc Hi Nguyệt cho là Diệp Trần đã chết ở trong miệng của yêu thú thất giai, đột nhiên cảm thấy trong lòng của mình rất đau đớn!
Cũng chính ở vào thời khắc ấy, Hi Nguyệt chợt phát hiện ra, tuy rằng mình và Diệp Trần đi với nhau trong khoảng thời gian không dài, nhưng lại không hề hay biết sớm đã thích cái người nam nhân này!
Lúc cho là Diệp Trần đã chết, nàng ta đột nhiên cảm nhận được cuộc sống của mình cũng đã mất đi ý nghĩa, thậm chí có một loại xung động từ bỏ cuộc sống của nàng.
Hiện tại, Diệp Trần đột nhiên trở nề, nàng ta không chỉ vô cùng mừng rỡ mà còn hiểu rõ được tình cảm của mình, cho nên quyết định vui vẻ tiếp nhận.
Hạc Phi ở một bên nhìn thấy Diệp Trần lại dám ôm nữ thần của mình trước mặt mọi người thì lập tức tròng mắt đều muốn trừng tới rớt xuống đất:
"Tiểu tử! Ngươi thật lớn mật! Cũng dám khinh nhờ Thánh nữ Lạc Hà tông chúng ta!"
Cùng lúc Hạc Phi nói ra lời này, thân thể trực tiếp nhoáng một cái đã vọt tới trước mặt hai người, sau đó đưa tay hướng Diệp Trần chộp tới.
Diệp Trần lại ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái, trực tiếp thuận tay vỗ:
"Cút!"
Ầm!
Hạc Phi lập tức cảm giác chính mình, giống như bị thiên thạch đánh trúng vào, ngay lập tức bay ngược ra ngoài, nặng nề ngã ngửa vào một đống đá vụn cách đó hơn mười mét, bộ dáng vô cùng chật vật.
May mắn mà tâm tình của Diệp Trần bây giờ tốt, đồng thời xem ở trên phận thượng hắn là đồng môn với Hi Nguyệt, cho nên xuất thủ lưu tình, bằng không sớm đã một chưởng trực tiếp đánh nổ cái tên gia hỏa không có mắt này rồi.
Hai người Dư Thương Ngô và Đan Đồng ở một bên thấy cảnh này thì tất cả lập tức đều trợn tới lồi cả mắt há hốc mồm ra.
Bọn họ hiển nhiên không nghĩ tới, thực lực của Diệp Trần vậy mà lại mạnh tới như vậy!
Cho dù Hạc Phi có chủ quan khinh địch nhưng dù sao cũng có thực lực cảnh giới Hóa Thần tầng bốn, thế mà bị một bàn tay của Diệp Trần quạt bay?
Về phần Hạc Phi kia sau khi từ dưới đất bò dậy, cũng đồng dạng mặt mũi đầy vẻ kinh ngạc, sau đó thì bên trong đối mắt bắn ra ngọn lửa cừu hận!
Thế nhưng vừa nghĩ tới một bàn tay kinh khủng vừa rồi của Diệp Trần, hắn nói cái gì cũng không dám tiến lên tiếp tục khiêu khích.
Hắn tuy rằng hận Diệp Trần muốn chết thế nhưng cũng không có ngu, tuyệt đối sẽ không làm chuyện không có nắm chắc.
"Hừ! Ta mặc kệ ngươi đến cùng có lai lịch gì, nữ nhân mà ta không có được thì ngươi cũng đừng hòng có được!"
Hạc Phi âm thầm lẩm bẩm ở trong lòng một câu, trong lòng đã có chủ ý.
Sau khi Hi Nguyệt đắm chìm trong vòng tay của Diệp Trần một lát, cuối cùng mới phản ứng lại bên cạnh còn có những người khác, lập tức vội vàng trốn thoát khỏi vòng tay của Diệp Trần, đỏ mặt nói:
"Ngươi lại chiếm tiện nghi của ta! Không để ý tới ngươi!"
Nói xong, hướng phương hướng đỉnh núi như thể chạy trốn mà đi, Diệp Trần cười ha ha một tiếng cũng lập tức đuổi theo.
...
Lúc này ở trên đỉnh núi người đã là đông nghìn nghịt.
Tuy rằng chuyện yêu thú thất giai hiện thân trước đó để cho đại biểu của các thế lực khắp nơi chỉ trích, tuy nhiên sau khi thiên tài các môn phái thi nhau tới đỉnh núi, cũng chưa thấy xuất hiện tình huống người vượt ải chết hàng loạt, giọng nói chỉ trích đối với Nguyên Thủy môn trước đó tự nhiên cũng dần dần giảm xuống.
Nhưng đối với những môn phái chưa có thiên tài xuất hiện ở trên đỉnh núi mà nói thì tâm tình không tốt chút nào.
Mà Quỳnh Bích Lạc tông chủ Lạc Hà tông chính là một người trong số đó!
Đám môn hạ đệ tử thiên tài của bát đại tiên môn và mười hai đại thế lực khác đều đã trình diện ở đây, duy chỉ có bên Lạc Hà tông bọn họ, chậm chạp không có bất kỳ ai xuất hiện, nếu như so sánh thì tự nhiên có chút xấu hổ.
"Quỳnh tông chủ, xem ra thiên tài của Lạc Hà tông các ngươi lần này vẫn chẳng ra làm sao cả a! Đến bây giờ mà cũng chưa thấy xuất hiện một ai, sẽ không phải là toàn quân bị diệt rồi chứ? Ha ha ha!"
Một ông lão có địa vị ngang hàng với Quỳnh Bích Lạc bỗng nhiên mở miệng giễu cợt mà không có bất kỳ một chút che giấu nào.
Đại biểu của các thế lực còn lại, nghe được lời này của ông lão kia cũng lập tức thi nhau hướng phương hướng Quỳnh Bích Lạc nhìn sang, có người lắc đầu thở dài, có người thì một bộ cười trên nỗi đau của người khác.
Giọng nói của ông lão kia rơi xuống, mọi người lập tức bắt đầu bàn tán sôi nổi:
"Xem ra Lạc Hà tông càng ngày càng tệ đi! Bây giờ thế mà ngay cả một thiên tài cho ra dáng thiên tài cũng không có sao?"
"Không đúng rồi! ta nghe nói Lạc Hà tông ra một tiểu bối tên là Hi Nguyệt, thiên phú dường như không tệ, chẳng lẽ không đến?"
"Hắc hắc, cứ tiếp tục như vậy, ta thấy Lạc Hà tông này còn mặt mũi nào mà ở lại trên vị trí mười ba đại thế lực nữa!"
...
Nghe thấy tiếng nghị luận của mọi người, sắc mặt của Quỳnh Bích Lạc lập tức càng trở nên khó coi, nhưng là hết lần này tới lần khác lại không thể nào bác bỏ.
Tu Chân giới từ trước đến nay dùng nắm đấm để nói chuyện, Lạc Hà tông mấy trăm năm gần đây không có người kế tục, thực lực trượt dốc thực sự lợi hại, đã có chút dấu hiệu đứt phanh. Thậm chí những thế lực xếp dưới Lạc Hà tông đã bắt đầu ngo ngoe muốn động, muốn kéo Lạc Hà tông từ trong hàng ngũ mười ba đại thế lực xuống!
Nếu không phải như thế, nàng ta và các vị cao tầng của Lạc Hà tông cũng sẽ không một lòng một dạ muốn thông gia với Kình Thương tông.
Chỉ khi Lạc Hà tông và Kình Thương tông thông gia thành công, có núi dựa lớn như Kình Thương tông này thì mới có thể bảo vệ địa vị Lạc Hà tông đứng ở trong nhóm mười ba đại thế lực ở Tu Chân giới.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này mà cuộc chiến Bách Niên Thiên Kiêu lần này nàng ta mới không có dẫn Hi Nguyệt tới đây.
Dù sao ở thời điểm này, Hi Nguyệt đã trở thành toàn bộ hy vọng của Lạc Hà tông, không thể xuất hiện một chút sai lầm nào.
"Nếu không phải vì kế hoạch trăm năm của Lạc Hà tông, ta nhất định dẫn theo đồ nhi bảo bối của ta đến, thật tốt đánh một trận cho những tên mặt mo này xem!"
Quỳnh Bích Lạc nói thầm trong lòng.
Đúng lúc này:
Ông ~~
Không gian ở lối vào trên đỉnh núi đột nhiên lắc lư một lúc thì một nhóm năm người từ trong cấm chế dưới núi đi ra.
Quỳnh Bích Lạc nhanh chóng nhìn lại, chờ khi nhìn thấy ba người Dư Thương Ngô, Hạc Phi và Đan Đồng xuất hiện, không thể không âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên đợi nàng lại nhìn thấy Hi Nguyệt ở đằng sau ba người thì đột nhiên đứng lên, trên mặt hiện ra vẻ vô cùng kinh ngạc:
"Làm sao nha đầu này lại tới đây?"
Chẳng mấy chốc, một nhóm năm người đi tới trước mặt Quỳnh Bích Lạc trên mặt vẫn còn đầy vẻ kinh ngạc.
Hi Nguyệt đối với người sư phụ này của mình hiển nhiên vẫn có chút kính sợ, cúi đầu hô một tiếng:
"Sư phụ!"
Quỳnh Bích Lạc lập tức tức giận đến đôi mắt đẹp trừng một cái, tuy nhiên ở trước mặt mọi người cũng không tốt mở miệng răn dạy, đành phải hừ lạnh một tiếng:
"Sau này ta tính sổ với ngươi!"
Sau khi hung ác trừng mắt với Hi Nguyệt thì ánh mắt của Quỳnh Bích Lạc rơi vào trên người Diệp Trần bên cạnh Hi Nguyệt, lông mày không thể không nhíu một cái:
"Người này là ai?"
P/S: Ta thích nào...chương thứ 7 nha.