Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân

Edit + Beta: Hạ Vy

_______

Chương 143: Ta không có, rất xin lỗi ngươi.

Sau khi gã sai vặt hành lễ rời khỏi gác mái, gương mặt Phó Nghệ đầy tiếc nuối nói với Mộ Chi Minh: "Tế An đột nhiên bị Hoàng Thượng gọi vào cung, không thể tới nơi hẹn được, xem ra hôm nay chỉ có hai người ta và ngươi, nước nói với gió, biểu đạt nhàn sầu."

Mộ Chi Minh lạnh lùng hỏi lại: "Túc Vương điện hạ, ngươi thật sự mời Hiền Vương điện hạ sao?"

Phó Nghệ mỉm cười: "Ly Chu, ngươi không tin ta à?"

Mộ Chi Minh: "Ta chỉ không muốn bị ngươi lừa gạt nữa."

Phó Nghệ: "Ngươi biết rõ trong núi có hổ, nhưng hôm nay vẫn tới nơi hẹn không phải sao?"

Năm ngón tay Mộ Chi Minh đặt lên bàn chậm rãi cuộn lại nắm chặt thành quyền.

Phó Nghệ mỉm cười: "Ly Chu, ta hiểu ngươi, ngươi quá dễ mềm lòng, rõ ràng ngươi vẫn còn tồn lại khúc mắc với ta, nhưng sau khi ta tận lực giúp ngươi cứu Cố tướng quân ra, ngươi bèn bằng lòng một mình dự tiệc, cùng lắm có chuyện ta cảm thấy rất tò mò, ngày ấy khi ngươi quỳ xuống cầu xin ta, vì sao lại nói Cố tướng quân chết không có lợi cho ta?"

Mộ Chi Minh không chút cố kỵ nói thẳng: "Bởi vì ngươi cấu kết với dị tộc, chỉ cần Hách Viêm vừa chết, thiết kỵ Tây Nhung tộc sẽ xâm lấn Đại Tấn, ngoại ưu nội loạn, đất nước rung chuyển, đối với ngươi mà nói chỉ là mượn gió đẩy thuyền*."

(*Nguyên văn 好风凭借力 em tra Baidu thì nó ra là một bài thơ thời Thanh vì không hiểu rõ nghĩa lắm nên để như vậy, cầu cao nhân chỉ điểm ạ.)

Hoàng tử cấu kết dị tộc là tử tội thiên cổ khiển trách, Phó Nghệ đối mặt với chỉ trích của Mộ Chi Minh cũng không thức giận, ngược lại còn nở một nụ cười, gã nhấc bình rượu trắng cổ nhỏ lên, nâng cao rót rượu, rượu từ vòi chảy nhỏ rơi vào trong ly sứ, dần dần đầy ly rượu còn bắn ra ngoài một chút.

Phó Nghệ rót đầy rượu, nâng chén tươi cười với Mộ Chi Minh, mục đích rõ ràng.

Mộ Chi Minh sừng sững bất động: "Túc Vương điện hạ, cho dù hôm nay có chọc giận ngươi thì ta cũng sẽ tuyệt đối không uống rượu."

Phó Nghệ cũng không khuyên, uống một hơi cạn sạch rượu, sau đó thưởng thức ly sứ rỗng trong tay, cười hỏi: "Ly Chu, tính tình của ngươi cũng không phải nói bóng nói gió, nói một chút đi, ta lộ ra sơ hở chỗ nào?"

Mộ Chi Minh: "Năm đó, ngươi tuần tra biên cương, từ Đông Bắc đến Tây Bắc, ta đã nghi ngờ, nếu không có tâm tư, vậy thì vì sao ngươi phải làm chuyện tốn công vô ích, rồi sau đó ta đi sứ Câu Cát quốc, Thiên Hãn Bố Nhất Cố Đức nói từng gặp qua một hoàng tử Đại Tấn ở biên cảnh nói chuyện với tộc nhân của mình, ta đã lập tức chắc chắn phỏng đoán của mình."

Phó Nghệ làm như suy tư gì đó gật đầu: "Thì ra là thế." Gã mỉm cười đặt ly rượu xuống, "Ly Chu, kiếp trước cả ta và ngươi đều chịu đủ sự bức ép hãm hại của phế Thái tử Phó Khải, mà nay phí thời gian hai đời, mọi chuyện không dứt, may mà đời này Thái tử bị vặn ngã, ngươi có gì muốn hỏi cứ hỏi đi, ta sẽ trả lời đúng sự thật."

Ánh mắt của Mộ Chi Minh trầm xuống, y nhìn Phó Nghệ chăm chú, thấy gã khí định thần nhàn, dường như cũng không lo lắng Mộ Chi Minh sẽ hỏi ra vấn đề gã không muốn trả lời, Mộ Chi Minh hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Vào kiếp trước, người đã giả tạo chứng cứ phụ thân ta và Hiền Vương kết đảng mưu nghịch còn giấu ở trong thư phòng Mộ phủ, rốt cuộc có phải là ngươi hay không?"

Phó Nghệ ngước mắt, chỉ nói một chữ: "Phải."

Gác mái im lặng một lát, gió xuân se lạnh xuyên qua mang theo chút ướt át lạnh lẽo độc nhất của mùa xuân, tàn nhẫn cướp đi thân thể ấm áp của Mộ Chi Minh.

Mặc dù trong lòng Mộ Chi Minh đã sớm có đáp án, nhưng hiện tại nghe chính miệng Phó Nghệ thừa nhận, y vẫn cảm thấy dạ dày như bị côn sắt lạnh băng khuấy động, sau đó bởi vì đau đớn mà cuộn chặt thành một đoàn, đau đến mức yết hầu y cũng nổi lên một trận cay đắng kinh tởm.

Cảnh đời đổi dời, hận cũng thế ghét cũng thế, lúc trước thống khổ đến mức tuyệt vọng muốn lấy mạng đền mạng với Phó Nghệ, hiện tại vậy mà chỉ còn hai chữ, không đáng.

Phó Nghệ liếc mắt nhìn Mộ Chi Minh một cái, cũng mặc kệ Mộ Chi Minh có đang nghe hay không, chỉ lo tiếp tục nói với bản thân: "Thật ra ý định ban đầu của ta không phải hại ngươi nhà tan của nát. Ta chỉ muốn mượn tay Thái tử làm Phó Tế An tạm thời ăn khổ trong lao ngục một thời gian, không cần chống đỡ con đường của ta, chờ ngày sau ta lên làm Hoàng Đế, sửa lại án sai Yến Quốc Công và Hiền Vương mưu nghịch, trầm oan giải tội cho Mộ thị, là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng ta không ngờ Hoàng Hậu và Phó Khải lại tàn nhẫn độc ác như vậy, chẳng những trực tiếp trảm Yến Quốc Công trong lao ngục mà còn ép Phó Tế An uống thuốc độc, mà trước kia ta nói đã đi nơi lưu đầy tìm ngươi, thật sự không phải nói dối..."

Một tiếng đạp bàn như sấm sét nổ tung cắt ngang lời nói của Phó Nghệ, hai tròng mắt Mộ Chi Minh tràn đầy tơ máy, lời nói bởi vì run rẩy mà không có ngữ điệu: "Câm mồm, ta không muốn nghe, Phó Nghệ, mất công Tế An vẫn luôn xem ngươi là huynh trưởng, mất công Quý Phi nương nương luôn coi ngươi là con mình, ngươi có xứng đáng với lương tâm của mình không?!"

Phó Nghệ một lần nữa rót đầy rượu, bình tĩnh mà nói: "Ly Chu, đối với một hoàng tử mà nói, tất cả mọi thứ trên đời này đều là hư vô, chỉ có quyền lợi nắm trong tay mới là chân thật nhất, có quyền lợi mới có thể có được thứ mình muốn, mới có thể cho người khác đồ vật, thậm chí còn có thể phá hủy cung tường đỏ cao; con đường này, vốn chính là con đường máu tươi đầy đìa, tràn ngập âm mưu dơ bẩn, ngươi không xem người khác là quân cờ thì người khác cũng sẽ xem ngươi thành quân cơ, ngươi cho rằng Tế An không biết đạo lý này sao?"

Mộ Chi Minh: "Tế An biết, nhưng hắn vẫn kính trọng ngươi như cũ! Mà ngươi mặt người dạ thú! Lấy oán báo ơn!"

Phó Nghệ bỗng nhiên cao giọng làm lu mờ âm thanh nhục mạ của Mộ Chi Minh, gã nói: "Ly Chu, đời này ta không có lỗi với bất kỳ ai trong số các ngươi, vốn dĩ ta vẫn có thể giống như kiếp trước, vặn ngã Phó Tế An trước nhưng ta không có."

Mộ Chi Minh giận không thể át: "Cho nên nợ máu chồng chất kiếp trước có thể xóa mờ toàn bộ sao?!"

Phó Nghệ mỉm cười: "Đây là lý do mà ngươi vẫn luôn làm ta cảm thấy rất đau đầu, nếu không phải ngươi sống lại thì kiếp này của ta sẽ hành sự thuận lợi hơn rất nhiều, kiếp trước ngươi rất kính ngưỡng ta, thậm chí vì ta mà giải trừ hôn ước, không phải sao?"

Phẫn uất của Mộ Chi Minh tụ đầy ngực: "Đúng, ta từng coi ngươi như huynh trưởng, khi ngươi thông báo với ta kiếp trước ta còn tin là thật, thậm chí ta còn nghĩ tới, nếu cả đời không biết cảm giác động tâm là gì thì có thể ở bên cạnh ngươi, vẫn ở phủ Túc Vương làm một phụ tá vô danh, mỗi ngày uống trà tán gẫu cũng rất tốt, nhưng hôm nay, ta chỉ hận không thể lột da nấu xương của ngươi, để ngươi quỳ trước mặt Quý Phi nương nương dập đầu xin lỗi!"

"Phải không?" Phó Nghệ ý vị thâm trường mà nói, "Nếu ngươi không có kiếp này ký ức, thì thật tốt..."

Mộ Chi Minh không thể chịu được bất kỳ lời nào của Phó Nghệ, cũng không muốn nhiều lời với gã, vì vậy đứng dậy muốn đi.

Phó Nghệ trầm giọng: "Ly Chu, ngươi cảm thấy ta sẽ dễ dàng thả ngươi đi vậy sao?"

Bước chân của Mộ Chi Minh khựng lại.

Phó Nghệ: "Dưới lầu có mấy chục tên ám hầu canh gác, ngươi không đi được đâu."

Mộ Chi Minh giễu cợt cười một tiếng: "Phó Nghệ, ngươi cảm thấy chuyến này ta một mình đến dự tiệc mà không có biện pháp dự phòng sao?"

Phó Nghệ ngẩn ra.

Đúng lúc này, trên lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, một ám hầu vội vàng chạy tới, không quên hành lễ, sau đó vội vàng nói với Phó Nghệ: "Túc Vương điện hạ, Hiền Vương điện hạ đến thăm, đang đi tới nhà thủy tạ này."

Ánh mắt Phó Nghệ lạnh thấu xương nhìn Mộ Chi Minh.

Mộ Chi Minh không sợ nhìn thẳng gã.

Phó Nghệ nói với ám hầu: "Cản một chút."

Gương mặt ám hầu lộ vẻ khó xử, dán lên lỗ tai Phó Nghệ nói: "Túc Vương điện hạ, e là có chút khó, dường như Hiền Vương điện hạ biết hôm nay ở nhà thủy tạ có mở tiệc chiêu đãi, nói tự mình đi đến đã lập tức đi lại đây, người hầu không dám cản hắn, chuyện ngài có tổ chức ám hầu không thể để lộ cho hắn biết, cho nên..."

"Được." Phó Nghệ nghe được không kiên nhẫn, "Đi xuống đi."

Phó Nghệ một lần nữa nhìn Mộ Chi Minh: "Ngươi gọi Tế An tới là muốn nói tất cả cho hắn biết? Đáng tiếc, hắn sẽ không tin ngươi."

Mộ Chi Minh: "Ta đã đề cập ngươi lòng lang dạ thú một lần, Tế An thật sự không tin ta, cho nên hôm nay ta chỉ muốn bảo toàn thân mình, chỉ cần Tế An ở đây, ngươi sẽ không dám hạ thủ với ta, nếu ngươi kiên trì động thủ vậy cũng tốt, lấy ta làm huyết tế, để Tế An thấy rõ con người ngươi cũng không tính khổ."

Phó Nghệ đứng lên, đi đến trước mặt Mộ Chi Minh: "Ly Chu, ngươi đã đoán sai một chuyện."

Mộ Chi Minh nhíu mày: "Cái gì?"

Phó Nghệ: "Đời này của ta thật sự không nghĩ đến chuyện hại chết ngươi."

Mộ Chi Minh lộ ra biểu cảm khó có thể tin.

Phó Nghệ lại hỏi: "Ly Chu, lúc kiếp trước ngươi có nhớ rõ ngày mai là ngày gì không?"

Làm sao mà Mộ Chi Minh không nhớ rõ.

Ngày mai là ngày Mộ phủ bị xét nhà cũng là ngày tìm ra chứng cứ mưu nghịch, trước đó, y không có bất kỳ tin tức gì, thậm chí trước một ngày còn hẹn ước với bằng hữu giang hồ thưởng cảnh, ai ngờ sau đó một ngày đã gặp phải đả kích như thế.

Phó Nghệ nói: "Ly Chu, nếu hôm nay ngươi đánh mất ký ức của kiếp này chỉ chừa lại ký ức kiếp trước, kể cả chuyện Mộ phủ bị xét nhà cũng không nhớ, như vậy ngươi có thể vô câu vô thúc, làm một người phú quý rảnh rỗi không biết sầu. Ta bằng lòng hao phí mười năm đi Huyền Thanh đạo quan tìm kiếm phương thuốc, không thể lấy tánh mạng ngươi cũng coi như không làm ngươi thất vọng."

Gã vừa nói xong, đột nhiên vươn tay bóp chặt hàm dưới của Mộ Chi Minh, nhanh chóng lất bình sứ cổ nhỏ trong lồng ngực ra, dùng răng mở nút lọ sau đó đổ thuốc vào trong miệng Mộ Chi Minh.

Đối mặt với sự kiềm chết đột ngột, Mộ Chi Minh ra sức liều chết phản kháng, vặn cổ tay của Phó Nghệ, nảy sinh ác độc mà dùng sức.

Phó Nghệ sợ thuốc tràn ra ngoài bèn dùng ngón tay phải đè miệng bình lại, bởi vậy một tay bắt lấy Mộ Chi Minh rất lao lực, để Mộ Chi Minh tránh thoát một lần.

Mộ Chi Minh không nghĩ tới Phó Nghệ dám không chút che giấu nào mà động thủ với y, đát nhiên thất sắc chạy hai bước tới hành lang lan can, bị Phó Nghệ đuổi theo giữ chặt cánh tay túm ngã xuống đất, cái ót Mộ Chi Minh đập thật mạnh xuống đất, đau đến đầu váng mắt hoa, mơ mơ hồ hồ một chút, chờ đến khi lấy lại tinh thần thì đã phát hiện tay chân của mình bị Phó Nghệ đè xuống.

Phó Nghệ không cho phân trần mà nâng cằm Mộ Chi Minh lên, bóp gương mặt y cưỡng ép y há miệng, đổ thuốc trong bình xuống, sau đó lập tức che miệng Mộ Chi Minh lại phòng y nhổ thuốc y.

Mộ Chi Minh sặc khụ, bị bắt nuốt xuống không rét mà không, không cam lòng liên tục giãy dụa.

Đúng lúc này, dưới gác mái vang lên giọng nói của Phó Tế An: "Hả? Vì sao không cho ta đi lên? Các ngươi đi thông báo một tiếng, nói với hoang huynh là ta tới!"

Biểu cảm của Phó Nghệ khẽ biến, ngẩng đầu nhìn chỗ cầu thang.

Thừa dịp Phó Nghệ ngây người, Mộ Chi Minh khuynh tẫn toàn lực đẩy gã ra, lảo đảo vài bước đi đến chỗ lan can, nhìn xuống muốn gọi Phó Tế An nhưng lại cảm thấy dạ dày như cháy bỏng, một trận hoa mắt, đầu đau như muốn nứt ra.

Phó Tế An đang đứng ở dưới gác mái sốt ruột, nào ngờ vừa nhấc đầu lên đã phát hiện Mộ Chi Minh đứng ở lan can lần hai gác mái nhà thủy tạ, vì thế gọi: "Mộ ca ca!"

Nhưng Phó Tế An lập tức phát hiện Mộ Chi Minh không đúng.

Hai tay Mộ Chi Minh chống trên lan can, thân thể lung lay, giống như say rượu, y muốn nói gì đó với mình như khi mở miệng lại không phát ra âm thanh nào hết.

Sau đó, Mộ Chi Minh quay đầu lại nhìn thoáng qua, đột nhiên bò lên trên lan can, nhảy xuống!

Phó Tế An kinh hãi người đầy mồ hôi lạnh: "Mộ ca ca!"

Chỉ nghe một tiếng bùm vang lớn, Mộ Chi Minh rớt vào hồ nước.

Phó Tế An không màng người hầu ngăn cản, ra sức nhảy xuống hồ nước, sau đó lại một tiếng bùm vang lớn, Phó Nghệ cũng từ trên gác mái nhảy xuống.

Phó Tế An cũng nhảy vào hồ nước, cùng Phó Nghệ cứu Mộ Chi Minh lên.

Mộ Chi Minh đã hôn mê bất tỉnh.

Trên trán Phó Nghệ nổi gân xanh, hét to với thị vệ đang há hốc mồm ở đó: "Mau đi mời đại phu!"

Phó Tế An sờ nước trên mặt: "Hoàng huynh, xảy ra chuyện gì vậy?! Không phải ba tháng ba lâm thủy yến tiệc à?! Vì sao Mộ ca ca lại nhảy từ trên lầu xuống?!"

Phó Nghệ nhìn Phó Tế An, mặt đầy ảo não, không chút chột dạ, nói:

"Đều do ta để Ly Chu uống quán nhiều, y uống rượu sẽ làm loạn, ta giữ không chặt nên rớt từ trên gác mái xuống."

____

WordPress cập nhật trước.
Nhấn Mở Bình Luận