Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân

Phủ Túc Vương, trong noãn các thoải mái dùng để đãi khách, Mộ Chi Minh đã thay bộ y phục ẩm ướt ra đang nằm trên giường không có dấu hiệu tỉnh táo, khi sờ vào trán và tay chân đều cảm thấy hơi nóng.

Phó Tế An và Phó Nghệ canh giữ trước giường, Phó Nghệ đã phái người tới phủ đệ mời Khuông đại phu tới, cũng truyền tin tới phủ Tướng quân và phủ Yến Quốc Công rằng Mộ Chi Minh uống say sau đó ngoài ý muốn rơi xuống nước.

Phó Tế An bồi hồi tại chỗ hai bước, dò hỏi Phó Nghệ đang xoa bóp tình minh huyệt* trên ghế: "Hoàng huynh, không phải yến tiệc mới bắt đầu à? Vì sao Mộ ca ca lại uống nhiều như vậy?"

(*Tình minh huyệt: Huyệt này nằm cách đầu trong góc mắt 0,1 thốn.)

Hơn nữa rõ ràng Phó Nghệ ở bên cạnh Mộ Chi Minh, lấy thân thủ của Phó Nghệ ra, dù cho Mộ Chi Minh có uống say, thì sao Phó Nghệ không kéo được y, vì sao để y tùy ý ngã xuống gác mái?

May mắn dưới gác mái là hồ nước, nếu là đất bằng rắn chắc cứng cáp, thì chẳng phải đã gây ra chuyện sau lớn không thể cứu vãn sao?

Biểu cảm Phó Nghệ ảo não: "Trách ta không nên chuẩn bị rượu mạnh, Ly Chu mê rượu lập tức uống say."

Phó Tế An nghi hoặc: "Mộ ca ca mê rượu?"

Nhưng cậu ta còn chưa kịp nghĩ thì đã có gã sai vặt chạy đến noãn các, thần sắc dị thường, thở hồng hộc nói với Phó Nghệ: "Túc, Túc Vương điện hạ, Cố tướng quân tới, hắn, hắn..."

"Có chuyện từ từ nói, gấp cái gì? Có ra thể thống gì không?" Tâm tình Phó Nghệ không vui, nhíu mày, "Nếu Cố tướng quân tới vậy thì mời hắn lại đây."

Phó Nghệ vừa dứt lời, bên ngoài noãn các đã vang lên tiếng bước chân hỗn độn vội vàng và giọng nói hoảng loạn của tôi tớ: "Tướng quân, Tướng quân, xin ngài chờ tiểu nhân đi theo báo một tiếng, ngài tự ý xông vào như vậy rất không thích hợp, Tướng quân!"

Cửa noãn các bị đẩy ra, Cố Hách Viêm lôi cuốn gió lớn, bước đi như sao băng vào sương phòng, sắc mặt hắn lạnh lẽo băng gió, nếu là ngày đông giá lạnh thì ánh mắt châm giận của hắn có thể cắn nuốt thiên địa với ngọn lửa hừng hực, hắn không nói lời nào bước nhanh đến, túm lấy vạt áo của Phó Nghệ, kéo gã khỏi ghế!

"Cố tướng quân!" Phó Tế An một bên hoảng sợ, vội vàng đi tới ngăn cản, kéo tay Cố Hách Viêm ra, để tránh hắn mất ý chí, "Ngươi làm gì vậy?! Dù cho ngươi rất tức giận cũng không thể trút giận lên Túc Vương điện hạ!"

Phó Tế An đối mặt với khí thế rào rạt của Cố Hách Viêm rất khó hiểu.

Tuy Mộ Chi Minh ngoài ý muốn rơi xuống nước là phủ Túc Vương thất trách, nhưng Cố Hách Viêm cũng không phải người không biết lễ nghĩa, vì sao hôm nay lại táo bạo xúc động như vậy.

Chỗ sâu trong con ngươi của Cố Hách Viêm có một tia bất an và nôn nóng, hắn khắc chế xúc động động thủ của mình, lạnh lùng hỏi: "Y ở đâu?"

Phó Nghệ cũng không buồn bực, bình tĩnh mà nói: "Cố tướng quân bớt giận, Ly Chu đang nằm trên giường ở nội thất, tính mạng tạm thời không phải lo lắng, ta đã sai người mời Khuông đại phu, chắc rất nhanh sẽ tới."

Cố Hách Viêm buông vạt áo Phó Nghệ ra, lui về sau hai bước, nhìn gã một cái thật sâu.

Ngày thường hai người dường như không có giao thỏa, mà nay khi đối diện, cả hai đều cảm thấy ánh mắt đối phương cực kỳ phức tạp.

Cố Hách Viêm không hề trì hoãn, bước nhanh đi vào nội thất, đi xem Mộ Chi Minh.

Mộ Chi Minh hôn mê bất tỉnh trên giường, bởi vì sốt nhẹ mà gương mặt ửng hồng dị thường, trên trán đều là mồ hôi lạnh, hô hấp cũng rất dồn dập, Cố Hách Viêm nhìn bộ dạng sinh bệnh khó chịu của Mộ Chi Minh mà trái tim như bị ai đó bóp chặt đến đâm thủng, hắn vươn tay sờ trán Mộ Chi Minh, sau đó ngồi xuống bên giường cầm tay Mộ Chi Minh.

Hắn không nên đồng ý để Mộ Chi Minh đến dự tiệc.

Nếu Mộ Chi Minh thật sự xảy ra chuyện gì, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Phó Nghệ.

Đang lúc Cố Hách Viêm còn hối hận không thôi thì đột nhiên cảm thấy năm ngón tay của Mộ Chi Minh khẽ nhúc nhích, có lẽ là bị bệnh mơ hồ nên Mộ Chi Minh theo bản năng nắm chặt tay Cố Hách Viêm, giống như một người phiêu bạt ở biển rộng mênh mang nỗ lực bắt lấy khúc gỗ mà nắm chặt, cùng lúc đó, Mộ Chi Minh đột nhiên ho khan mấy tiếng, chậm rãi mở mắt, ánh mắt mê mang không chút tiêu cự, dường như tỉnh lại.

Cố Hách Viêm thấy y tỉnh, trong lòng tràn ngập vui mừng, đang muốn dò hỏi Mộ Chi Minh thế nào thì Khuông đại phu cũng ôm hòm thuốc bước nhanh đến: "Tướng quân, xin nhường một chút, ta tới xem bệnh cho Ly Chu."

Cố Hách Viêm vội vàng đứng dậy, nhường vị trí cho Khuông đại phu.

Nghe thấy động tĩnh, Phó Nghệ và Phó Tế An cũng mau chóng đi vào Nội Các.

Khuông đại phu kéo cổ tay của Mộ Chi Minh đặt lên trên gối mềm xốp, ba ngón tay ngăn chặn mạch đập của y, vuốt râu suy tư.

Mộ Chi Minh nghiêng đầu lại ho khan vài cái, ánh mắt dần tỉnh táo, không hề đần độn, y nhìn Khuông đại phu, suy yếu gọi một tiếng: "Khuông đại phu..."

Khuông đại phu đáp: "Ai nha, tiểu Ly Chu à."

Trong mắt của Mộ Chi Minh còn sự hoang mang và mờ mịt: "Con làm sao vậy?"

Khuông đại phu: "Ngươi uống say, ngã từ trên ban công xuống hồ nước."

"Cái gì?" Mộ Chi Minh dở khóc dở cười, "Chuyện này cũng quá mất mặt, con vừa uống say sẽ lập tức phát điên."

Khuông đại phu: "Ngươi biết mà còn dám uống!"

Phó Nghệ tự trách nói: "Trách ta, không nên khuyên y uống rượu."

Mộ Chi Minh cười cười: "Nhất định là bản thân ta mê rượu, sau này sẽ không uống."

Cố Hách Viêm nghe vậy nhíu mày.

Hắn biết lúc Mộ Chi Minh một mình ở chung với Túc Vương tuyệt đối sẽ không uống rượu, chứ đừng nói mà mê rượu uống say. Cố Hách Viêm suy đoán, Mộ Chi Minh thừa nhận mình uống say có thể là để che giấu gì đó, hoặc là để Phó Nghệ thả lỏng cảnh giác không có nghi ngờ.

Sau khi nghe thấy giọng nói của Phó Nghệ, Mộ Chi Minh ngước mắt nhìn lên, quét quanh một vòng, thấy thần sắc đạm nhiên của Phó Tế An và Phó Nghệ, đến khi nhìn thấy Cố Hách Viêm rõ ràng sửng sốt một chút, Mộ Chi Minh thu ánh mắt lại, nghi ngờ hỏi: "Ta ở đâu vậy?"

Phó Nghệ mở miệng: "Phủ Túc Vương, ngươi còn nhớ đã xảy ra chuyện gì không?"

Mộ Chi Minh: "Túc Vương phủ? A... ta không nhớ rõ, đầu... đau quá..."

Nghe y nói mình không nhớ rõ, ngón tay Phó Nghệ buông xuống bên người không dễ phát hiện mà khẽ nhúc nhích, thần sắc trên mặt thả lỏng không ít.

"Được." Khuông đại phu nói, "Trước tiên đừng nói chuyện."

Mộ Chi Minh ngoan ngoãn ngậm miệng lại, y dùng dư quang trong khóe mắt nhìn Cố Hách Viêm đang không hề chớp mắt nhìn chằm chằm mình ở bên giường, rồi lập tức thu hồi ánh mắt, ngay sau đó lại nhìn chằm chằm màn lụa mỏng trên giường như đang suy tư gì đó.

Khuông đại phu giúp Mộ Chi Minh bắt mạch xong mới nhét tay y vào chăn đệm, nói với mọi người: "Yên tâm đi, không có trở ngại, chỉ là rơi xuống nước chấn kinh nên cảm lạnh, vì thế nóng lên, để ta kê cho ngươi thang thuốc, uống năm ba hôm sẽ không có việc gì."

Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra.

Mộ Chi Minh nói: "Khuông đại phu, đầu con rất đau."

Khuông đại phu nói: "Rơi xuống nước đã cảm lạnh, chưa kể trước đó còn say rượu, có thể không đau đầu à?"

"Không phải." Mộ Chi Minh nói, "Không phải phát sốt say rượu mà đau đầu, mà là sau ót, cảm giác thịch thịch thịch, vô cùng đau đớn."

Khuông đại phu: "Ngươi đứng dậy, ta xem xem."

Vì thế Mộ Chi Minh muốn chống thân thể ngồi dậy.

Cố Hách Viêm thấy thế vội vàng vươn tay dìu y.

Mộ Chi Minh lại sửng sốt, dường như có chút không được tự nhiên, lễ phép nói lời cảm tạ: "Cảm ơn."

Cố Hách Viêm gật đầu: "Chậm một chút."

Khuông đại phu: "Đau ở đâu? Chỉ cho ta xem."

Mộ Chi Minh chỉ chỉ sau đầu.

"Ai u." Khuông đại phu liếc mắt nhìn qua, hoảng sợ, "Sao lại sưng đến như vậy? Làm sao có nó?"

"Con không nhớ rõ." Mộ Chi Minh xoa xoa nơi phát đau, cười mỉa, "Sau khi con say sẽ không nhớ bất kỳ chuyện gì."

"Đừng xoa loạn." Khuông đại phu vội vàng kéo tay Mộ Chi Minh xuống, "Ta đắp thuốc cho ngươi, dùng băng gạc băng bó một chút." Ông ta nói xong bèn mở hòm thuốc ra, lấy thuốc bột và băng gạc, cẩn thận giúp Mộ Chi Minh băng bó xong, sau đó mới đề bút bắt đầu viết phương thuốc.

Phó Nghệ giơ tay, chấp tay thi lễ với Mộ Chi Minh và Cố Hách Viêm nói: "Hôm nay Ly Chu xảy ra chuyện là ta thất trách, thật sự là tội không thể xá, ngày sau nhất định sẽ tới cửa bái phỏng, chịu đòn nhận tội."

Mộ Chi Minh xua tay, thản nhiên đến mức tự nhiên nói: "Nghệ ca ca, mặc dù ta không nhớ đã xảy ra chuyện gì, nhưng giữa ta và huynh không cần như thế."

Y vừa dứt lời.

Trong phòng đột nhiên yên lặng đến mức ngay cả tiếng châm rơi cũng có thể nghe thấy, chỉ có âm thanh vù vù tiếng gió của Khuông đại phu khi thổi bút mực trên phương thuốc.

Mặc dù vừa rồi trong phòng cũng rất an tĩnh, nhưng Mộ Chi Minh thất khiếu linh lung, làm sao có thể không nhận ra bầu không khí có chút không đúng này, y nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Cố Hách Viêm nhìn mình, toàn ánh mắt đều là sự khiếp sợ, dường như gặp được mãnh thú hồng thủy trong huyền thoại hư cấu.

Mà Phó Nghệ cũng kinh ngạc như vậy, như là bằng hữu cách biệt nhiều năm với mình, vẫn luôn không có tin tức lại đột nhiên gặp nhau trên phố.

Giây tiếp theo, Phó Nghệ hơi không thể nhìn thấy mà cong khóe môi một chút, ánh mắt hiện lên sự vui sướng khó có thể miêu tả.

Phó Tế An mở miệng nói: "Mộ ca ca, đã lâu không nghe thấy huynh gọi hoàng huynh như vậy."

Mộ Chi Minh cười nói: "Ngày thường ở trước công chúng, đương nhiên phải xưng là Túc Vương điện hạ, làm sao có thể bởi vì gần gũi từ nhỏ mà phá hỏng lễ tiết quy củ."

Phó Tế An: "Phải không? Nhưng lần trước, khi chỉ có ba người chúng ta, huynh cũng chỉ gọi hoàng huynh là Túc Vương điện hạ."

Mộ Chi Minh: "Khi nào vậy? Chẳng lẽ ngày đó chúng ta uống Quân Sơn ngân châm?"

Phó Tế An: "Quân Sơn ngân châm cái gì?"

Mộ Chi Minh: "A?"

"Được rồi." Khuông đại phu đột nhiên ra tiếng, cắt ngang hai người nói chuyện, ông ta cầm phương thuốc vừa mới viết xong đưa cho Cố Hách Viêm, "Một ngày uống ba lần, dùng nước trong đun thành một chén, uống khi còn nóng."

Cố Hách Viêm khó khăn lắm mới phục hồi tinh thần lại, cất phương thuốc cẩn thận: "Đã hiểu."

Mộ Chi Minh mờ mịt đầy đầu: "Đó là phương thuốc của con sao?"

Khuông đại phu: "Đúng vậy."

Mộ Chi Minh: "Vậy vì sao đưa cho Cố tướng quân?"

Khuông đại phu: "Đưa cho hắn cũng không phải là đưa cho ngươi sao?"

Mộ Chi Minh: "A?"

Làm sao mà có thể giống nhau?

Đúng lúc này, có gã sai vặt vội vàng đi vào sương phòng, sau khi hành lễ với mọi người nói: "Trong phủ Yến Quốc Công đã phái cỗ kiệu tới đón người, nô tài tuân theo dặn dò của Vương gia để kiệu phu nâng cỗ kiệu vào, bây giờ đang dừng ở bên trong đình viện."

"Được." Phó Nghệ gật đầu, nhìn Mộ Chi Minh trê giường, "Ly Chu, có thể đi không?"

Mộ Chi Minh cười nói: "Ta nào có ốm yếu như vậy, làm sao mà không có sức lực đi vài bước đến cỗ kiệu chứ."

Nói đoạn, như để chứng minh bản thân mà Mộ Chi Minh xốc chăn lên, nghiêng người ngồi ở mép giường mang giày vào, đỡ cột giường đứng lên.

Cố Hách Viêm khẩn trương nhìn y chằm chằm, tay hơi vươn ra trước, chỉ cần Mộ Chi Minh lảo đảo một chút là có thể lập tức đi tới đỡ người.

Nhưng Mộ Chi Minh đi rất ổn định, vững vàng, một chút chuyện cũng không có.

Y tự giữ lễ tiết, còn muốn chấp tay thi lễ từ biệt với mọi người, kết quả bị Khuông đại phu và Phó Tế An đẩy vào trong kiệu, để y nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho tốt.

Cố Hách Viêm cưỡi ngựa tới, vì thế sau khi đưa Mộ Chi Minh lên cỗ kiệu rời khỏi phủ Túc Vương hắn mới cưỡi ngựa đi theo phía sau cỗ kiệu.

Mộ Chi Minh cũng không phát hiện Cố Hách Viêm cưỡi ngựa đi theo. Mà lay động trên cổ kiệu lại rất nhỏ, y còn sốt nhẹ, vì thế khi Mộ Chi Minh lên cỗ kiệu đã bắt đầu mệt rã rời, y chỉ nhớ rõ ba ngày trước mình mới vừa du ngoạn giang hồ hồi kinh, ở trong nhà cũng không đến hai ngày, cũng không biết vì sau lại đi đến phủ Túc Vương, lại càng không biết vì sao bản thân lại rơi xuống nước.

Y đau đầu không thôi, không muốn nghĩ tới những chuyện không liên quan, vì thế nhắm mắt nghiêng đầu thiếp đi trên cỗ kiệu.

Lúc tới Mộ phủ, Mộ Chi Minh cảm thấy có người cẩn cẩn thận thận, động tác mềm nhẹ mà ôm y từ trong cổ kiệu ra.

Y rõ ràng không ai có thể làm động tác thân mật ôm y như vậy, nhưng lại không biết vì sau mà cảm thấy rất an tâm, dường như đã dự đoán chuyện này sẽ xảy ra, mơ mơ màng màng nghiêng đầu cọ cọ trong ngực người nọ, sau đó nặng nề ngủ.

_____
Nhấn Mở Bình Luận