Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân

Edit: Hạ Vy + Beta: Lùn

______

Chương 153: Gió xuân không phải rượu nhưng người lại say.

Xe ngựa không nhanh không chậm đi qua đường phố phồn hoa nhộn nhịp của Kinh Thành một cách bình lặng, trong xe ngựa, Mộ Chi Minh giơ tay phải lên che miệng đánh ngáp một cái.

Văn Hạc Âm: "Thiếu gia, tối qua ngươi nghỉ ngơi không tốt sao?"

Mộ Chi Minh xoa xoa khóe mắt tràn ra nước mắt: "Nửa đêm đầu ngủ không được, đến nửa đêm sau mới có thể."

Văn Hạc Âm nhớ tới sáng nay nhìn thấy Cố Hách Viêm và Mộ Chi Minh cùng nhau dùng đồ ăn sáng, mặt nháy mắt đỏ lên: "Ồ... ồ... thiếu gia, chú ý thân thể, ừm, thân thể."

"Chú ý thân thể cái gì?" Mộ Chi Minh nghi hoặc nhìn Văn Hạc Âm, bỗng nhiên hiểu được ý của cậu, dở khóc dở cười mà véo mặt Văn Hạc Âm, "Nghĩ cái gì đó? Ý niệm rối loạn lung tung này lấy từ đâu ra đó?"

Văn Hạc Âm bị véo đến nói không rõ lời nói: "Lửa đêm, bốc lên cao, nhẹ chút, nằm không mới suy nghĩ lung tung."

Mộ Chi Minh buông tay ra, giúp cậu xoa xoa mặt.

"Úi, cổ tay của thiếu gia sao vậy?" Văn Hạc Âm chỉ vào vết xanh mờ nhạt trên cổ tay phải của Mộ Chi Minh.

"Hả? Cổ tay?" Mộ Chi Minh nhìn cổ tay bản thân trong lòng lập tức hiện lên hình ảnh Cố Hách Viêm khống chế hai tay của y, ấn chặt xuống giường mà hôn lên.

"Khụ, khụ, khụ." Mộ Chi Minh mới vừa rồi còn lời lẽ chính đáng mà giáo huấn Văn Hạc Âm hiện giờ lại cưỡng chế ý muốn che mặt vì thẹn thùng của mình lại, giả vờ không có việc gì ra vẻ trấn định, "Không biết nữa, sao lại thế này, ta cũng không biết vì sao cổ tay lại như vậy, ngươi không nói ta cũng không phát hiện đó."

Văn Hạc Âm: "Ồ..."

Chờ đến sau khi Văn Hạc Âm không còn chút ý đến cổ tay của mình, Mộ Chi Minh mới vội vàng kéo ống tay áo xuống che đi dấu vết, tay trái nhẹ nhàng xoa xoa cách một lớp áo, muốn xóa hết dấu xanh kia, đúng lúc này, bỗng nhiên Mộ Chi Minh cẩn thận chú ý tới cái gì đó.

Dấu vết trên cổ tay trái của y dường như mờ đến không nhìn thấy rõ.

Mộ Chi Minh đặt hai cổ tay sát nhau để so sánh, sau đó ngẩng đầu lên, mở miệng hỏi: "A Âm, trước kia ngươi nói tay phải của Cố tướng quân từng bị thương có đúng không?"

"Đúng vậy." Văn Hạc Âm gật đầu.

Mộ Chi Minh: "Vậy tay phải của Tướng quân đã khỏi chưa?"

Văn Hạc Âm: "A? Chắc đã khỏi, ta không cảm thấy tay phải của Tướng quân có gì đó khác thường."

Mộ Chi Minh dường như đang suy nghĩ gì đó: "Phải không..."

Văn Hạc Âm: "Thiếu gia, vì sao lại hỏi như vậy?"

Mộ Chi Minh lắc đầu: "Đột nhiên nhớ tới, thuận miệng hỏi một chút."

Trong lúc hai người nói chuyện, xa ngựa đã đi đến gác mái của Thiên Cơ Các.

Lần này Thiên Cơ Các đến Kinh Thành, có ý định tạo dựng tên tuổi, cho nên mang theo rất nhiều cơ quan tinh xảo thú vị đến, trưng bày ở lầu một của Thiên Cơ Các để khách khứa đến xem.

Mặc Hoài nghe tin Mộ Chi Minh tới nhiệt tình dạt dào đến chào đón: "Mộ huynh!"

"Mặc huynh." Mộ Chi Minh mỉm cười, ôm quyền hành lễ.

Mặc Hoài dẫn Mộ Chi Minh đến Tĩnh Thất ở lầu hai của gác mái, mang điểm tâm và trà xanh tiếp đãi, Mộ Chi Minh đưa cuốn sách cổ mà trước kia tìm được cho Mặc Hoài, Mặc Hoài nhận lấy bằng hai tay, sau khi lật xem xong bèn vui sướng liên tục nói: "Thú vị, thú vị quá!"

Mộ Chi Minh bóp bóp cổ tay thở dài: "Đáng tiếc sách này có quá nhiều trang bị mất, quá trình chế tác cơ quan tinh xảo cũng không được ghi lại, rất khó để hồi phục lại như cũ." Y nói đoạn bèn cầm một tiếng điểm tâm đưa cho Văn Hạc Âm đang chán gần chết ở bên cạnh.

Mặc Hoài lắc lắc sách trong tay, dò hỏi: "Mộ huynh có ấn tượng sâu sắc nhất với cơ quan nào trong quyển sách này?"

Mộ Chi Minh nói: "Diều gỗ được ghi lại ở trang thứ ba mươi sáu trong sách, nó giống như đại bàng sải cánh, bay lên không tận mấy chục mét, còn ném ra ám khí rất mạnh, ta đã cân nhắc hồi lâu, vẫn luôn không rõ nó được chế tác như thế nào."

Mặc Hoài nghe vậy, lật sách cổ đến trang thứ ba mươi sáu, ngón cái và ngón trỏ của hắn chống cằm đọc một lát, đột nhiên nói: "Cái này trông giống như phi loan của Thiên Cơ Các chúng ta."

"Ơ?" Mộ Chi Minh cảm thấy rất hứng thú, "Mặc huynh nói kỹ càng chút đi."

Mặc Hoài nói: "Phi loan của Thiên Cơ Các chúng ta cũng giống như chim bay, có thể bay lên không trung, ba ngày ba đêm không rơi xuống đất, chỉ khác là phi loan không thể ném ra ám khí mạnh, nếu Mộ huynh cảm thấy hứng thú thì ta có thể dẫn ngươi đi xem."

"Được đó!" Mộ Chi Minh hưng phấn không thôi, vội vàng trả lời.

"Mộ huynh, mời đi theo ta." Mặc Hoài đứng lên, dẫn đường cho Mộ Chi Minh và Văn Hạc Âm.

Ba người ra khỏi Tĩnh Thất, đi dọc theo lan can gác mái, Mộ Chi Minh sóng vai với Mặc Hoài, đùa giỡn tán phiếm, bỗng nhiên, Mộ Chi Minh vô tình liếc mắt xuống lầu dưới một cái, thân thể bất chợt dừng lại, một bước cũng không đi.

"Hửm? Mộ huynh làm sao vậy?" Mặc Hoài cũng dừng bước chân theo, nghi hoặc mà nhìn theo ánh mắt của y.

Từ lầu hai gác mái có thể nhìn thấy cả đại sảnh rộng rãi mà không bị cản trở, hai ba khách khứa đang xem xét cơ quan được chế tác tinh xảo của Thiên Cơ Các, vài tên thị vệ Thiên Cơ Các thì đứng gác tại chỗ, cũng không có chỗ nào đặc biệt.

"Úi?" Văn Hạc Âm ra tiếng, "Người đó không phải là Cố tướng quân sao? Thiếu gia ơi, là Cố tướng quân sao?" Cậu ngẩng đầu nhìn Mộ Chi Minh chờ y xác nhận.

Mộ Chi Minh gật đầu: "Đúng, Bùi đại nhân cũng ở đây."

Mặc Hoài: "Cố tướng quân, Cố tướng quân nào? Chẳng lẽ là Vũ Lâm đại Tướng quân, Cố Hách Viêm?" Nói đến phỏng đoán của mình, Mặc Hoài đột nhiên kích động không thôi.

Văn Hạc Âm: "Đúng vậy, chính là hắn."

Mặc Hoài không chút che giấu sự kính nể của mình: "Trời ạ, trời ạ, lúc hắn mười bảy tuổi chỉ cần ba tháng đã bình định chiến loạn ở Bắc cương, mười tám tuổi đoạt lại ba thành bị thiết kỵ của Câu Cát xâm lấn, khiến bọn đạo chích sợ hãi rùng mình. Cái gì gọi là anh tài cái thế*, Cố tướng quân làm việc nhân đức không nhường ai!"

(*Anh tài cái thế [英才盖世]: phẩm chất tốt, tài năng phi thường. Theo Baidu)

***

Trên lầu ồn ào náo động, dưới lầu không ai biết gì.

Bùi Hàn Đường lôi kéo Cố Hách Viêm xem xét từng cơ quan ở đại sảnh, hắn ta hỏi Cố Hách Viêm: "Dục Dập, chiếc quạt gỗ này di chuyển rất thú vị, ngươi thấy thế nào?"

Cố Hách Viêm có chút thất thần, đảo mắt nhìn khắp nơi.

"Tìm ai đó!" Bùi Hàn Đường quơ quơ tay vài cái trước mắt hắn.

Cố Hách Viêm nhìn Bùi Hàn Đường: "Mộ Chi Minh."

"Hầu gia?" Bùi Hàn Đường, "Vì sao Hầu gia lại ở đây?"

Cố Hách Viêm: "Hôm nay y đi bái phỏng bằng hữu, ta đoán chắc là y cũng đang ở Thiên Cơ Các."

Bùi Hàn Đường hét: "Sao người không nói sớm!"

Cố Hách Viêm: "Làm sao vậy?"

Bùi Hàn Đường: "Kinh hỉ đó! Huynh đệ! Biết kinh hỉ nghĩ gì không?! Ngươi tặng quà cho y không phải muốn y kinh hỷ sao? Vạn nhất lát nữa thật sự gặp Hầu gia, ngươi ngàn vạn lần đừng nói là tới đây mua đồ cho y, đã biết chưa?"

Cố Hách Viêm: "Ừm, đã biết rồi."

Hắn vừa dứt lời, phía xa đã vang lên giọng nói: "Hách Viêm!"

Cố Hách Viêm đột ngột quay đầu nhìn lại, ánh mắt chăm chú dán trên người Mộ Chi Minh, hai tròng mắt hơi mở to, sáng ngời như trăng rằm.

Bùi Hàn Đường cũng nhìn thấy Văn Hạc Âm như thế, lập tức tươi cười rạng rỡ, nhích lại gần ôm bả vai của Văn Hạc Âm: "Vật nhỏ, trùng hợp quá à?"

Văn Hạc Âm: "Sao ngươi cũng tới đây?"

Bùi Hàn Đường khẩn trương, hành động thân mật: "Tại sao ta ở đây không quan trọng, quan trọng là cái gì, quan trọng là chúng ta hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, tu trăm năm mới chung một thuyền, tu ngàn năm mới chung một gối..."

Văn Hạc Âm nhanh chóng trừng mắt, che miệng hắn ta lại.

Bùi Hàn Đường không biết xấu hổ, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ lòng bàn tay y.

Văn Hạc Âm hoảng loạn rụt tay lại, bởi vì thẹn quá hóa giận mà nắm chặt thành quyền, muốn đấm lên bụng của Bùi Hàn Đường.

Bùi Hàn Đường nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cổ tay cậu, ngăn cản động tác của đối phương cười hì hì.

Mà bên kia, Mộ Chi Minh mới vừa đứng yên trước mặt Cố Hách Viêm thì Mặc Hoài bỗng nhiên bước một bước đến trước mặt y, cả người ngăn cản Mộ Chi Minh khiến Cố Hách Viêm sửng sốt.

"Ngài, ngài, ngài là Tướng quân Cố Hách Viêm sao?" Mặc Hoài kích động đến mức hoa tay múa chân.

Cố Hách Viêm bất động thanh sắc chậm rãi vòng qua Mặc Hoài, đi đến bên cạnh Mộ Chi Minh: "Đúng."

Hai mắt Mặc Hoài dán trên người Cố Hách Viêm: "Không biết Cố tướng quân đại giá quang lâm Thiên Cơ Các có chuyện gì không? Có cần ta hỗ trợ gì không?"

Tuy rằng Bùi Hàn Đường vẫn đang trêu chọc Văn Hạc Âm, nhưng lỗ tai vẫn dựng thẳng lên, vừa nghe Mặc Hoài hỏi như vậy, sợ Cố Hách Viêm lỡ miệng nói ra bèn cười đáp: "Nghe danh Thiên Cơ Các đã lâu, cho nên đặc biệt tới đây để du lãm."

"Tướng quân tới đây, thật là vinh hạnh." Mặc Hoài hào sảng nói, "Nếu Tướng quân coi trọng đồ vật ở Thiên Cơ Các, vậy thì cứ việc lấy đi! Không cần khách khí!"

Cố Hách Viêm nghi hoặc: "Ngươi là?"

Mặc Hoài ngây ngốc, nơi cả nửa ngày đến mức miệng khô lưỡi khô, thế mà lại quên tự giới thiệu.

Mộ Chi Minh cười nói: "Hách Viêm, vị ngày chính là thiếu các chủ của Thiên Cơ Các, Mặc Hoài."

Mặc Hoài liên tục gật đầu: "Đúng, đúng, đúng, Mộ huynh, ngươi và Cố tướng quân là bằng hữu à?"

Mộ Chi Minh và Cố Hách Viêm đồng thanh nói ra: "Không phải bằng hữu."

Giọng nói vừa dứt, hai người hoàn toàn sửng sốt, nhìn nhau chằm chằm.

"A?" Mặc Hoài hoang mang, "Không phải bằng hữu sao? Nhưng ta thấy quan hệ của hai người rất thân thiết."

Mộ Chi Minh câu môi cười, tự nhiên hào phóng nói: "Hách Viêm là phu quân của ta."

Cố Hách Viêm: "..." Trên mặt hắn không một chút bất ngờ gợn sóng, nhưng vành tai lại đỏ cả lên.

"Cái gì? Phu quân?" Mặc Hoài nghẹn họng trân trối nhìn, mất một lát hắn mới định thần lại, hiểu rõ nói, "Sớm nghe nói dân phong ở Kinh Thành không tầm thường, hiểu rõ lý lẽ chi hôn, thật sự như thế mà."

Mộ Chi Minh mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.

"Cố tướng quân, Mộ huynh đang muốn cùng ta đi xem một cơ quan tên là 'phi loan', không biết Tướng quân có hứng thú đi xem hay không?" Mặc Hoài nhiệt tình mời gọi.

Mộ Chi Minh và Cố Hách Viêm đứng cực gần nhau, cánh tay như có như không mà chạm vào đối phương, Mộ Chi Minh cười nói: "Cùng nhau đi xem đi."

Cố Hách Viêm vừa định gật đầu thì bỗng dưng Bùi Hàn Đường xông tới, nhe răng ôm quyền cười nói: "Đa tạ thiếu các chủ, nhưng ta và Dục Dập còn có việc, nên không thể cùng ngươi đi xem, có đúng không?" Bùi Hàn Đường nhìn Cố Hách Viêm, cho hắn một ánh mắt ra hiệu.

Cố Hách Viêm: "... Đúng."

Mặc Hoài tiếc nuối: "Như vậy à, cũng thật không khéo."

"Không có việc gì, còn có lần sau mà, thời gian rất nhiều, cơ duyên càng nhiều." Bùi Hàn Đường nắm cánh tay của Cố Hách Viêm không ngừng kéo hắn ra ngoài, sợ Mộ Chi Minh mở miệng, mấy cái đầu trâu cũng không kéo được hắn, "Hầu gia, Thiếu các chủ, chúng ta cáo từ trước, cáo từ!"

"Hai vị đi thong thả!" Mặc Hoài nhìn bóng dáng rời đi vội vàng của bọn họ la lên một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Mộ Chi Minh, "Mộ huynh, chúng ta đi xem loan phi đi."

Mộ Chi Minh thu hồi ánh mắt nhìn theo bóng lưng của Cố Hách Viêm lại, gật đầu: "Được, phiền Mặc huynh dẫn đường."

***

Giờ Dậu, hoàng hôn phủ dài, Mộ Chi Minh trở về Mộ phủ, vừa đúng lúc ăn tối, vì thế cùng Cố Hách Viêm ăn tối ở sương phòng.

Mộ Chi Minh cầm lấy chiếc đũa, phát hiện thức ăn hôm nay có chút không thích hợp.

Nói không thích hợp, nhưng thật ra chỉ có thêm một mâm bánh quế hoa bánh phục linh của Tễ Nguyệt Trai.

Hai con ngươi của Mộ Chi Minh cong như trăng non, y nhìn Cố Hách Viêm, cười hỏi: "Ngươi mua à?"

Cố Hách Viêm không ngờ rằng Mộ Chi Minh sẽ lập tức phát hiện ra, bàn tay gắp đồ ăn khựng lại, gật đầu.

Mộ Chi Minh cầm miếng điểm tâm khẽ cắn một ngụm, cảm thấy mềm mại ngon miệng, thơm ngọt tràn đầy môi lưỡi, Mộ Chi Minh nuốt miếng bánh ngọt trong miệng xuống, nhẹ nhàng cười ra tiếng.

Cố Hách Viêm không nghĩ tới Mộ Chi Minh sẽ vui vẻ như vậy, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm y.

Mộ Chi Minh nói: "Để Tướng quân chê cười rồi, ta chỉ đột nhiên nghĩ đến một chuyện."

Cố Hách Viêm: "Chuyện gì?"

Mộ Chi Minh cười nói: "Lúc ta sáu tuổi, rất thích ăn bánh quế hoa bánh phục linh của Tễ Nguyệt Trai, khi đó trĩ tử vô tri, tham ăn điểm tâm đến buổi tối cũng không ăn cơm, nên mẫu thân đã đặt ra quy định, bất kỳ kẻ nào cũng không được cho ta ăn điểm tâm vào buổi tối. Lúc nhỏ ta thường xuyên nghĩ, nếu có người bằng lòng cho ta ăn bánh quế hoa bánh phục linh vào buổi tối, ta nhất định sẽ ở bên cạnh người đó cả đời, mãi mãi không chia lìa."

Cố Hách Viêm im lặng một lát, hỏi: "Lời này còn tính không?"

"Ừm, còn tính." Mộ Chi Minh vừa dứt lời bèn nhét bánh quế hoa còn lại vào trong miệng, hai má hơi phồng lên, ý cười tựa gió xuân tháng ba ấm áp vòng quanh người, đến nỗi khiến cho Cố Hách Viêm chưa uống lục kiến đã say men đến bí tỉ.
Nhấn Mở Bình Luận