Cho dù lấy được tiền nhuận bút, sống qua những ngày cần tiết kiệm, Dương Quế Hoa dùng tiền vẫn tương đối cẩn thận, thấy Giản Ninh tiêu tiền mà bà thấy có chút ruột đau. Lúc Giản Ninh mua đồ, nhịn không được thường nhắc vài câu, đồ Giản Tiểu Ngữ, Giản Tiểu Ngôn muốn mua, cuối cùng Giản Ninh cũng đều mua cho.
Thời buổi này, gia đình bình thường sẽ không tùy tiện đi quán ăn ăn cơm, tùy tiện gọi một món cũng mất mấy khối, đồ ăn có chút xíu, giá cả mắc chẳng cần nói.
Bốn người Giản Ninh vào một quán ăn, quán không lớn, cũng là một nhà hàng nhỏ ven đường, bất quá tời giờ ăn cơm, sinh ý cửa hàng không tồi, một nhà Giản Ninh vào, chiếm cứ một bàn vuông nhỏ trong góc.
"Ông chủ, cho xin thực đơn với ạ." Giản Ninh nói
Lấy được thực đơn Giản NInh hỏi mọi người "Mọi người muốn ăn gì nha?"
"Con tùy tiện gọi 2 món là được rồi." Dương Quế Hoa nói, duỗi tay lấy thực đơn trong tay Giản Ninh, xem giá cả ghi trên nói "Đồ ăn cũng đắt quá, mình mua đồ về làm được mấy mâm."
Giản Tiểu Ngôn ngồi trên ghế chơi búp bê Tây Dương đến mê mẩn, không thèm để ý đến ăn cơm, Giản Tiểu Ngữ ở đối diện nhưng rất có ánh mắt mở miệng "Con muốn ăn thịt.."
"Ông chủ, nơi này, một phần thịt xào, một phần gà nướng, một cá hấp, một phần khoai tây xào chua cày" Giản Ninh chọn 4 món ăn
"Ai, nhiều, nhiều như vậy ăn sao hết" Dương Quế Hoa đối vơi người phục vụ viết thực đơn nói "Gà nướng chúng ta không cần, xóa dùm chúng ta nhé."
Người phục vụ dừng tay đang viết "Vậy gà nướng xác định bỏ phải không?"
"Chúng ta muốn, để lại giúp, cảm ơn." Giản Ninh kéo cánh tay Dương Quế Hoa "Mẹ, không có việc gì, ăn không hết có thể đóng gói về nhà, không lãng phí."
Không riêng gì Giản Tiểu Ngữ thèm ăn, Giản Ninh cũng thèm, nhân cơ hội này định ăn nhiều một chút.
"Tiểu Ninh, tiểu thuyết con viết sẽ được đăng trên báo nào?" Thời điểm ăn cơm, Dương Quế Hoa đột nhiên nhớ tới việc này, biết báo nào lúc đó có thể mua xem, nhưng nhiều loại báo như vậy còn không biết báo nào đâu, con gái mình viết tiểu thuyết, mặc dù xem không hiểu nhưng thế nào cũng mua mấy phần về.
Giản Ninh trả lời "《Báo Văn học 》, báo này hình như mới mở không lâu."
"Tiểu thuyết con viết là gì, chờ thời điểm phát hành, mẹ đi sạp báo nhìn xem."
"Mẹ, con cũng xem" Giản Tiểu Ngữ cũng có hứng thú, muốn biết tiểu thuyết Giản Ninh viết như thế nào.
"Chờ đến lúc phát hành, con liền thông báo cho."
Đầu tháng tư, gió lạnh tiêu tán, thành phố B rốt cuộc bắt đầu ấm áp hẳn lên.
Sáng sớm, trường đại học bắt đầu hoạt động mới, âm thanh phát thanh bài phát biểu Tiếng Anh, tiếng ồn ào nơi nhà ăn, âm thanh lục lạc của chiếc xe đạp trên vườn trường.... Các loại âm thanh chống lấn lên nhau nhưng ngoài ý muốn lại hài hòa đến lạ, mỗi người trên mặt đều mang tinh thần phấn chấn, dào dạt tuổi thanh xuân, trường đại học thủ đô, một trong những ngôi trường đại học nổi tiếng nhất quốc gia, trong mắt mọi người các cô các cậu đều là thiên chi kiêu tử.
Hết hai tiết buổi sáng, Liễu Đơn phòng kí túc xá 422 từ bên ngoài bước lên tầng, tay phải cầm theo bình thủy màu đỏ tay trái cầm sách giáo khoa, dưới cánh tay kẹp thêm tờ báo, cô cùng bác quản lí kí túc xá quan hệ rất tốt, thường xuyên lấy một ít báo nơi đó về xem.
Dùng chân đem cửa hơi cũ đã ra, trong phòng 6 người chỉ có 2 người ở, 422 là KTX tổng hợp, người bên trong đều đến từ các khoa khác nhau, Liễu Đơn đem bình thủy để trên mặt đấy, sau đó hỏi "Các ngươi hôm nay không có tiết sao?"
"Không có" Mã Văn Văn đang ăn màn thầu cải bẹ nói "Học kì này lịch học ngành tớ được sắp xếp vào buổi chiều, vừa lúc thỏa mãn nguyện vọng ngủ nướng của tớ hehe."
"Tớ thảm rồi, trừ buổi sáng thứ 6 không có tiết, các ngày còn lại full lịch, gần đây còn thực tập, thật là mệt chết người." Lưu Tĩnh Văn nằm trên giường đọc Hồng Lâu Mộng tiếp lời Mã Văn Văn.
Ba giường 2 tầng, cộng thêm chính giữa 2 cái bàn để một số vật dụng như bình thủy đựng nước sôi, chậu, thừng cùng một số vật nhỏ nhỏ, kí túc xá vốn nhỏ càng nhìn có vẻ chen chúc chật chội.
"Cậu ăn màn thầu? Trong khoảng thời gian này toàn thấy cậu ăn màn thầu." Liễu Đơn đi qua Mã Văn Văn nhìn thoáng qua.
"Tớ hiện tại có màn thầu ăn đã không tồi rồi, người nhà tớ chưa gửi tiền sang thì tớ còn phải ăn màn thầu" Mã Văn Văn vừa ăn vừa gặm một ngụm, đây là bữa sáng, cũng để tiết kiệm được một bữa trưa, chờ đến chiều rồi ăn cơm tối. Cô là con gái nông thôn thi đậu lên đây, nhà ở Tây Bắc, trong nhà anh chị em nhiều, điều kiện không tốt, cha mẹ cấp phí sinh hoạt cũng ít, vốn dĩ ngày gửi tiền tháng này đã qua, lòng cô cũng sốt ruột, không biết tình huống ở nhà như thế nào.
Trong nhà Liễu Đơn tốt hơn một chút, phí sinh hoạt cũng nhiều hơn, nghe được Mã Văn Văn cô nói "Nếu không có tiền ăn cơm, nói với tớ một tiếng, tớ còn một ít phiếu." Sau đó đem sách để trên bàn, cầm lấy báo đọc.
"Trên đời này quả nhiên còn rất nhiều người tốt." Mã Văn Văn nói giỡn một câu.
Con gái niên đại này còn tương đối văn thanh*, người thích văn học, yêu thơ ca tương đối nhiều, trong trường sẽ viết thư gửi nam sinh, nữ sinh được hoan nghênh nhất, mọi người sẽ nói loại người này có chút tài hoa, còn được mọi người yêu thích, nhận được không ít thư tình.
Liễu Đơn cũng không ngoài ý muốn, cô không có sở thích gì khác, ngày thường đều thích xem một số tác phẩm văn học nước ngoài, văn xuôi, thơ ca, cô cũng là một thành viên hội văn học, một số bài viết còn được đăng trên báo nội bộ, bất quá tác phẩm cũng không quá xuất sắc, cũng không có bao nhiêu người hưởng ứng.
Gần đây cô phát hiện bác gái quản lí KTX xem một tờ báo chí có đăng một ít thơ ca cùng chuyện xưa, cô nhìn qua hai lần, phát hiện một số bài không tệ lắm, như đã hình thành thói quen, ngẫu nhiên lúc nhàm chán đọc tiểu thuyết giết thời gian, mỗi lần đều đem tờ báo này nhìn một cái.
Lần này mở ra, đầu tiên cô quét nhanh một số tin tức sau đó xem tập san đăng thơ ca, cuối cùng phát hiện mẫu chuyện xưa trước đây không còn, đổi lại một tiểu thuyết mới "《 Xuyên qua: vượt thời không để yêu em》? " Cô vừa nhìn vừa nhẩm trong miệng.
Tên sách như này? Có chút lớn mật cũng rất đặc biệt, thời đại này tuy nói chuyện tình yêu không khắt khe như trước, nhưng cũng sẽ không quá phô trương, liền cho đây là một câu chuyện tình yêu cũng sẽ không thấy được tên như vậy. Còn xuyên qua? Đây rốt cuộc là cái câu chuyện gì? Lòng hiếu kì hối thúc cô đọc tiếp.
Chờ đến khi đọc xong phần truyện trên báo, cô kinh ngạc nói: "Hiện tại tiểu thuyết cũng có thể viết như vậy sao? Tớ còn chưa từng xem qua tiểu thuyết nào giống vậy đâu."
Lưu Tĩnh Văn vốn đang đọc Hồng Lâu Mộng nghe cô nói cũng nhìn về phía cô "Sao thế? Cậu đọc tiểu thuyết?" Cô không giống Liễu Đơn, không quá thích thơ ca nhưng thích xem các tác phẩm văn học, tiểu thuyết.