Trong nhà có ba chị em, Giản Ninh là chị cả, Giản tiểu Ngữ là chị hai, hai người ngủ chung phòng ngủ phụ, Dương Quế Hoa cùng cô ba Giản Tiểu Ngôn ngủ phòng chính.
Ngày hôm sau ăn sáng xong, Giản Ninh lấy cớ đi tìm việc muốn đi "vào thành" xem, tuy nói Linh Thủy thôn gần nội thành thành phố B, nhưng thuộc một góc vùng ngoại thành, ngày thường đi trung tâm thành phố cũng rất phiền toái, không có lập nhóm thì không đi được, phải đứng ngoài đường cái bắt ô tô đi cũng mất một giờ. Thời điểm người nhiều đều phải chen chúc nhau cùng ngồi không khác cái bánh nhân thịt lắm, cho nên nơi này cũng được cái gọi là "Vào thành".
Dương Quế Hoa lấy từ túi quần ra 5 mao tiền đưa cho Giản Ninh, nhéo nhéo túi quần, lại cũng không nhiều tầm 5 mao tiền lại đưa qua, "Giữa trưa đừng để đói bụng, sắp Tết nhất, nơi nào có việc cho ngươi làm, tìm không thấy liền từ từ tính, chờ qua năm mới, ta tìm xưởng trưởng hỏi xem có thể hay không kiếm một vị trí ở trong xưởng mà làm.
Dương Quế Hoa kỳ thật lớn lên cũng không kém, nhìn ảnh trong nhà có thể thấy được hồi trẻ cũng là một mỹ nhân, chẳng qua cuộc sống áp lực nhiều bức nàng đến nhanh già đi, khuôn mặt tiều tụy, nếp nhăn khóe mắt hãm sâu.
Trong 3 chị em thì Giản Ninh lớn lên giống Dương Quế Hoa nhất, truyền cho nàng diện mạo xinh đẹp, đôi mắt có thần, lông mi dài mà đen, mũi thẳng cùng khuôn miệng nhỏ nhắn, nàng hơi hơi câu môi gật gật đầu, "Ta biết rồi, mẹ."
Thành phố B năm 1988, trong mắt Giản Ninh - người đã sống cuộc sống phồn hoa ở đời sau, thì có chút ảm đạm, rốt cuộc lúc này cách công cuộc cải cách cũng mới mười năm, trong thành cao ốc building tuy rằng có một ít, nhưng không nhiều lắm, năm trước nổi tiếng nhất nơi nội thành này cũng chỉ là tiệm cơm quốc tế mới sửa sang xây dựng lại, trên đường nhiều người còn bận quần áo hơi kiểu, xe taxi, xe tư nhân cũng không thấy nhiều, phương tiện lưu thông chủ yếu là xe đạp.
Giản Ninh vừa đi vừa ngắm phố, bởi vì gần tới Tết Âm Lịch, rất nhiều trường học cùng đơn vị đều nghỉ, đường phố vô cùng náo nhiệt, thời tiết phương Bắc lạnh lại khô ráo, đại đa số người đều mang theo mũ quàng khăn quàng cổ, Giản Ninh cũng không ngoại lệ, toàn thân trên dưới cũng mặc kín mít.
"Cô gái, ta có khoai nướng, muốn nếm thử không?" Ven đường có xe đẩy bán khoai nướng, thấy Giản Ninh đứng ở một bên, xoa xoa tay mở miệng hỏi, nghĩ có thể nhiều bán cái nào thì thêm cái đó. Xin ủng hộ chúng tôi tại [ T R U M t r u y e Л .VN ]
Giản Ninh lắc đầu, một đôi tròn xoe mắt to chớp nha chớp, mở báo chí trong tay, "Sư phó*, ta muốn hỏi một chút, cho ta hỏi tòa soạn báo này đi như thế nào? Ở đây viết là ngõ 18 đường Hưng Nghiệp."
Sư phó: người bán hàng/người quản lí cửa hàng...
"Đường Hưng Nghiệp sao?, ngươi cứ đi thẳng về phía trước, qua 2 đường cái, sau đó quẹo phải liền đến, cụ thể thì ta cũng không rõ ràng lắm, ngươi đi về phía trước rồi tìm người lại hỏi", người bán hàng khua chân múa tay.
"Thực cảm ơn ngài."
Giản Ninh đang cầm chính là tờ báo địa phương hàng ngày, là của nửa tháng trước, Dương Quế Hoa mang từ trong xưởng về. Hiện tại nàng muốn làm biên tập viên báo, thấy thông tin tuyển dụng biên tập báo đài, tiền lương cùng đãi ngộ cũng không tệ lắm, thông báo tuyển dụng hạn là đến ngày mai, cho nên nàng nghĩ tới tới thử một lần.
Rẽ trái rẽ phải, hỏi vài cái người qua đường, Giản Ninh mới tìm được địa chỉ nhà đài, nơi này là một nhà 2 tầng riêng biệt, lầu hai có ban công, từ dưới lầu hướng ban công lầu hai nhìn lại, có thể nhìn đến bồn Nhất Chi Mai kiều diễm.
Giản Ninh gõ gõ cửa sắt lầu một, không thấy ai phản ứng, đi vào hai bước đem đầu hướng bên trong xem xét, thanh thanh giọng nói, "Xin hỏi có người ở đây sao?"
"Ngươi là ai? Xin hỏi có chuyện gì sao?" Không trong chốc lát, từ trong nhà một nam nhân trung niên mặt chữ điền, mang theo gọng kính bước ra.
"Ta là tới xin việc, các ngươi còn tuyển người sao?", nàng lắc lắc tờ báo trong tay.
Nam nhân trung niên mang gọng kính liếc mắt mang theo tìm tòi nhìn Giản Ninh, rồi đem Giản Ninh lên lầu hai, sau đó bảo Giản Ninh đợi lát, chính mình vào trong một gian phòng, vài phút sau ra tới, "Ngươi vào đi, chủ biên của chúng ta đang ở trong."
Vương Khải Văn ngồi ở trong văn phòng, thẩm duyệt xong nội dung bài báo đưa tin sắp tới, liền thấy một cô gái xinh đẹp đi đến, hơi sửng sốt một chút, nhớ tới vừa rồi Tiểu Mang nói có người nhận lời mời, nhưng không nghĩ tới tuổi trẻ như vậy.
"Ngươi chính là người muốn tới nhận thử việc?" Vương Văn Khải nói ra một câu phổ thông không quá lưu loát "Ngươi ngồi ghế đi."
Giản Ninh đi qua ngồi xuống, đầu tiên giới thiệu ngắn gọn, sau đó nói: "Ta thấy ngài đăng tòa báo còn tuyển biên tập viên, cũng không biết còn thiếu người hay không, liền tới thử xem."
"Ta xem ngươi mới qua 18 tuổi đi, tốt nghiệp sơ trung, cũng không có kinh nghiệm về phương diện này, chúng ta tuy rằng là tòa báo nhỏ, tổng hợp báo, nhưng là kiểm tra bản thảo, soạn bản thảo, muốn làm biên tập vẫn phải có năng lực cùng kinh nghiệm", Vương Văn khải đầu hói có chút đau đầu tháo mắt kính xuống, báo xã tuy rằng mới tổ chức ba tháng còn thiếu nhân viên, nhưng cũng không thể người nào cũng tuyển vào, ít nhất phải hiểu rõ năng lực cũng nói rõ ràng về công việc.
Giản Ninh cười cười, đời trước mình cũng là sinh viên ngành ngôn ngữ Trung chính quy, mặc dù đã đổi hướng sang làm diễn viên, kết quả tới nơi này chỉ tốt nghiệp sơ trung, tuy rằng thời này đa số người cung như thế, rất nhiều người còn không được đọc sách, nhưng cũng chính là như vậy muốn tìm công việc yêu cầu cao cũng là vấn đề lớn.
"Ta đúng là mới tốt nghiệp sơ trung, cũng chưa có kinh nghiệm trong nghề này, nhưng ngày thường không ít đọc sách, đối với ngành nghề này có hiểu biết nhất định, hành văn tạm được đi, tự mình viết không ít tác phẩm, hy cọng ngài có thể cho ta một cơ hội thử sức."
"Cô gái nhỏ, ngươi đến nơi khác tìm việc khác đi, nơi này của chúng tôi không phù hợp với ngươi."
Bởi vì rất nhanh liền tới bữa trưa, Vương Văn Khải mang Giản Ninh đi xuống dưới lầu, tòa soạn cũng có một số người đã đi ăn trưa chỉ còn lại vài ba người ở lại.
"Tiểu Mang, công việc của ngươi làm đến đâu rồi?" Vương Văn Khải hướng về một người trong số đó mà gọi.
"Vương chủ biên, bên kia gửi một số tiểu thuyết chuyện xưa và thơ qua cho chúng ta xem qua, viết không được tố lắm, không thể đăng lên mặt báo được" người sáng nay đem Giản Ninh lên lầu đi tới nói.
Vương khải văn nhíu mày, bọn họ cái này báo xã làm xong chưa bao lâu, đến nay danh khí cùng doanh số đều không phải thực hảo, vốn dĩ bọn họ tính toán đăng một ít thú vị tiểu thuyết chuyện xưa tới hấp dẫn quần chúng, lấy này tới tính toán cục diện, tuy rằng là có thù lao gửi bài, nhưng hiệu quả cực nhỏ.
Vương Khải Văn nhíu mày, bọn họ mở tòa soạn này chưa được bao lâu, danh khí cùng doanh số bán hàng cùng chưa thực tốt. Vốn dĩ họ tính toán đang một vài tiểu thuyết thú vị nhằm hấp dẫn thị chúng, tính toán đến phương diện này, cũng có gửi thù lao viết bài nhưng hiệu quả lại cực kì thấp.
"Tiếp tục đang tin viết bài có thù lao lên, việc này không thể trì hoãn thêm được nữa."
"Ai, được, ngài yên tâm", Mang Khoa đáp lời Vương Khải Văn, ánh mắt nhìn về phía Giản Ninh.
Lúc này Vương Khải Văn cũng phát hiện Giản ninh còn đứng ở đây, sao cô gái này còn chưa đi? Có thể thấy được Giản Ninh lớn lên đẹp, đứng ở nơi đó ôn ôn nhu nhu, ngữ khí cũng không khỏi mang theo điểm an ủi, "Cô gái, giờ cũng đến giờ cơm trưa, đi ăn cơm trước đi, sẽ có công việc thích hợp với ngươi."
Giản Ninh đứng ở sau, đem lời hai người nói đều nghe xong, ánh mắt sáng lên, hỏi: "Chủ biên, ta vừa rồi nghe nói các ngươi bên này có trả thù lao gửi bài, chính là tiểu thuyết, chuyện cổ tích gì đó, bất kì ai đều có thể viết đúng không?"
"Đúng, không sai đi, sao vậy? Ngươi sẽ viết tiểu thuyết, chuyện cổ tích sao?"
"Ở phương diện này ta cực kì hứng thú cùng yêu thích, trước kia ta cũng viết một chút."
"Ách", Vương Khải Văn cũng không có đem việc này để ở trong lòng, "Nếu ngươi viết, cũng có thể tới gửi bài, nếu được lựa chọn chúng tôi sẽ gửi tiền nhuận bút."
Chờ Giản Ninh đi rồi, Vương Khải Văn gọi Mang Khoa lại, "Ngươi nghĩ sao, đều không hỏi rõ ràng trước, một cô gái nhỏ 18 tuổi mới tốt nghiệp sơ trung có thể đưa lên..."
Mang Khoa cùng Vương Khải Văn quan hệ rất tốt, bị mắng ngược lại ha hả một trận liền nói, "Ta đây không phải gặp người lớn lên xinh đẹp đã quên hỏi hay sao... Lần sau ta nhất định chú ý... Bất quá chủ biên ngươi nói cô gái nhỏ này lớn lên đúng là rất đẹp a~..."