Lại thấy Lâm Bạch Thanh ngoan ngoãn nghiêm túc quỳ trong góc. Mặc dù đang mặc áo tang rộng lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không tô son đánh phấn gì, trông có hơi nhạt nhẽo nhưng dù sao thì đó cũng là một cô gái nhỏ mới hai mươi tuổi, ngây thơ dễ thương như tờ giấy trắng.
Bản tính của cô hiền lành, lại có y thuật nên chỉ cần tốn chút sức lực dạy dỗ là sẽ trở thành một cô vợ hiền thôi.
Cố Vệ Quốc tiến lên một bước muốn mời người ta ra ngoài.
Ai ngờ anh ta lúc đi qua ông Năm, ông ấy hít thở một hơi rồi bỗng nhiên suýt nữa thì ói ra: “Oẹ… Thối quá.”
Lâm Bạch Thanh cũng phe phẩy trước mũi nói: “Ôi, thật thối quá đi mất.”
Cố Bồi càng trực tiếp hơn, nín thở luôn.
Ông Năm bị đau dây thần kinh số năm nên sợ nhất là ngửi thấy mấy cái mùi gay mũi. Căn phòng này cũng vẫn luôn mở cửa sổ. Mà mùi thối trên người Cố Vệ Quốc lại thuộc về loại cực kỳ nồng nặc, vừa có mùi ngây ngấy của dê vừa có mùi tanh của thịt cá sống, còn có cả mùi thối rữa của chất thải động vật nữa.
Ông Năm cố nhịn không ói ra mà hỏi: “Vệ Quốc, hôm nay là ngày gì mà sao trước khi tới cháu không tắm hả?”
Vì tối hôm qua đứng trong đống rác cả đêm tìm đồ nên mũi của Cố Vệ Quốc đã bị quen với mùi thối, thành ra không ngửi thấy gì. Hơn nữa trước khi vào đây anh ta đứng trong không gian rộng thoáng mát nên mùi thối trên người cũng không nồng đến vậy. Anh ta ngửi ngửi cánh tay mình: “Cháu có tắm rồi mà. Đàn ông ai mà chẳng mùi như này.”
Cố Vệ Quân biết mùi thối này là do mẹ mình tạo nên nhưng tất nhiên là cậu không dám nói ra rồi.
Ở ngoài còn đỡ chứ trong phòng chật hẹp, lại nóng đến đổ mồ hôi ướt áo nên mùi thối càng bốc lên. Cậu và Cố Ngao Văn cũng bị hun cho choáng váng.
Lâm Bạch Thanh rất hiểu lòng người mà lên tiếng: “Có thể trời sinh anh Vệ Quốc đã có mùi này rồi.”
“Bị hôi nách bẩm sinh, người nhà họ Cố chúng ta không ai bị hôi nách cả. Vệ Quốc, có phải mẹ cháu bị hôi nách rồi truyền lại cho cháu không?” Ông Năm hỏi.
Hôi nách bẩm sinh ư?
Cố Vệ Quốc vội vàng biện giải: “Cả mẹ cháu và cháu đều không ai bị hôi nách cả.”
Anh ta vẫn chưa nghĩ đến vấn đề nằm ở chậu nước của thím ba Thái, vì muốn chữa cháy nên đã nói: “Vâng vâng, có lẽ là cháu quên tắm rồi, tối cháu tắm.”
Cơn giận của ông Ba lập tức vọt thẳng lên đỉnh đầu: “Vệ Quốc, hôm nay là giỗ trăm ngày của ông cả, cũng là một ngày quan trọng của Bạch Thanh, thế mà cũng không xứng để cháu tắm rửa sạch sẽ. Chút chuyện nhỏ này mà cũng phải nói dối mọi người à?”
Cố Vệ Quốc lại ngửi người mình lần nữa. Bởi vì mùi thối này quá nồng nặc nên nhất thời anh ta nghĩ ngay được ra nguyên nhân, chẳng qua còn chưa kịp giải thích, Lâm Bạch Thanh đã thân thiện lên tiếng: “Chuyện nhỏ thôi mà, chỉ cần chuyện lớn anh ta không nói dối là được.”
Nhưng câu này chẳng phải là tưới thêm dầu vào lửa sao? Chưa tắm là chuyện nhỏ, vậy chắc chuyện lớn như Linh Đan Đường anh ta cũng định nói dối luôn.
Thật ra cũng không phải hai ông cụ thèm muốn gì nhưng Linh Đan Đường là gia sản mà tổ tiên để lại. Lỡ may để Cố Vệ Quốc bán đất tổ đi sau lưng người nhà hoặc tham gia vào hoạt động tội phạm phi pháp gì đó thì sao? Bảo nhà họ Cố phải giấu mặt vào đâu trong thành phố Đông Hải này đây?
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!