Hai ông cụ đang tìm đủ mọi cách rải đường cho tương lai của đám cháu, vì vậy mà để một cô bé phải chịu uất ức.
Nhưng nhìn lại một chút xem tính tình Cố Vệ Quân kìa, giả vờ cũng không giả vờ cho giống chút.
“Mấy đứa vội gì chứ?” Ông Ba chỉ thẳng tay vào Lâm Bạch Thanh: “Nhìn Bạch Thanh một cái mà xem, mới sáu giờ sáng đã tới đây, từ khi đó đến giờ vẫn luôn quỳ gối làm hiếu tử, hết dâng hương lại dập đầu, đón khách tiễn khách. Nhìn lại mấy đứa mà xem xem giống thứ gì!”
Đúng lúc này, Lâm Bạch Thanh đang quỳ trước bàn thờ ngẩng đầu lên, khuôn mặt chỉ lớn chừng bàn tay lộ ra vẻ vô tội khéo léo: “Cháu không mệt đâu ạ.”
Nhưng cô càng nói vậy ông Ba lại càng tức giận hơn.
Lâm Bạch Thanh là một bé gái mồ côi không cha không mẹ, nếu không ở nhà họ Cố thì cũng có thể làm việc ở các bệnh viện công lập để kiếm tiền. Vì báo ơn cứu mạng cũng như kế tục sự nghiệp của nhà họ Cố nên cô mới muốn chọn chồng ở đây.
Nhưng nhìn lại đám cháu ngu ngốc này của ông ấy xem chúng nó đối xử với con gái nhà người ta như nào kìa?
Ông Ba tức giận đến nỗi cả người run lên, dứt khoát nói thẳng: “Bạch Thanh, ông thấy mấy đứa này cứng cánh cả rồi, cũng khinh thường không để cái tiệm thuốc nhỏ như Linh Đan Đường vào mắt nên chúng ta không cần phải vội nữa. Dược Đường cứ để đấy cho cháu tự quyết định!”
“Ông nội!”
“Ông Ba!”
Mấy đứa cháu trong miệng ông ấy đều ngạc nhiên kêu lên.
Nhất là Cố Vệ Quốc. Anh ta cảm thấy quá nực cười. Chỉ vì trên người có mùi thối mà hai ông cụ này loại anh ta ra.
Chuyện này cũng oan uổng cho anh ta quá. Trên người anh ta vốn có thối vậy đâu, là tại chậu nước của thím ba Thái nên mới thối đấy chứ.
Trong lòng anh ta cảm thấy uất ức, đương nhiên là muốn lên tiếng biện giải cho bản thân một chút.
Nhưng đúng lúc này có một người bà con xa tới thắp hương, vừa tiến vào đã nghe ông Ba gào lên: “Đi ra ngoài hết đi!”
Cố Vệ Quốc không muốn, còn định đi về phía trước nhưng lại bị Cố Vệ Quân đẩy một cái, không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài.
“Tổng cộng có ba người chúng ta tới. Ý của hai cụ là gì đây? Chẳng chọn ai luôn à?” Vừa ra ngoài Cố Vệ Quốc đã nói.
Cố Ngao Văn trợn trắng mắt: “Anh bận rộn đi tìm Rolex đến nỗi ngay cả tắm một cái cũng lười, thối hoắc như vậy còn hỏi nữa à? Nếu em là Bạch Thanh thì em cũng sẽ không chọn anh đâu.”
Cố Vệ Quân thấy hai người này thật lắm tật, bèn nói: “Không chọn cũng được, bán Linh Đan Đường đi rồi chia tiền cho mọi người chẳng phải là tốt hơn sao?”
A, ba anh em người nào cũng thối tha.
Lâm Bạch Thanh nghĩ là bây giờ hai ông cụ còn chưa ép cô phải chọn một người trong số đó nên cô có thể đưa ra yêu cầu nói bỏ qua cho cháu, uất ức chú nhỏ một chút.
Thế nhưng phải là hai cụ làm khó chủ động hỏi thì cô mới nói ra được.
Nếu bọn họ chủ động hỏi thì một đám chú bác muốn bán dược đường đi kia cũng sẽ nhảy vào thuyết phục Cố Bồi kết hôn giúp cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!