Cố Vệ Quân không kìm được quay người: “Tôi đến dược đường với cậu, à đúng rồi…” Trong lòng anh ta vẫn còn một câu hỏi: “Tiểu Lâm, mỗi lần tôi hút thuốc về đều sẽ nhai kẹo cao su, sao cô lại phát hiện ra tôi vừa hút thuốc thế?”
Lâm Bạch Thanh nhếch mày cười, nháy mắt hỏi ngược lại: “Cậu đoán xem?”
Có Vệ Quân lắc đầu: “Không đoán được.”
Lâm Bạch Thanh nói: “Mặc dù cậu hút thuốc xong có nhai kẹo cao su nhưng mùi thuốc trên người cậu vẫn chưa bay đi hết, tôi ngửi được đấy thôi. Còn nữa, thuốc cậu hút là loại thuốc thơm hỗn hợp đúng không, loại thuốc này có tác hại rất lớn với sức khỏe con người, tôi khuyên cậu cho dù muốn hút thì cũng nên hút t.h.u.ố.c lá dạng điếu là được, loại đó tốt hơn chút.”
Cố Vệ Quân móc hộp thuốc ra nhìn, há hốc mồm: “Lâm Bạch Thanh, cô có mắt X quang sao?”
Cái gì t.h.u.ố.c lá hỗn hợp, t.h.u.ố.c lá điếu, trước giờ Cố Vệ Quân chưa bao giờ quan tâm đến chuyện này.
Nhưng lúc móc hộp thuốc ra nhìn thì đúng là thuốc là hỗn hợp thật.
Chẳng trách ông cậu lại bắt cậu phải cưới cô, thì ra cô gái này không thể dùng từ ngữ để miêu tả hết được.
Hai người họ ghé đầu thì thầm tai nhau thân thiết như thế, càng nhìn Cố Vệ Quốc càng thấy không ổn.
Em họ của anh ta vẫn chưa nhận ra nhưng bây giờ cậu đã say mê Lâm Bạch Thanh đến mức thần hồn điên đảo rồi.
Không phải chỉ mới một ngày, chỉ ra ngoài cùng có một ngày thôi sao, có phải thằng em họ này bị điên rồi không?
Hai người họ vừa vào đến cửa dược đường thì bắt gặp Cố Bồi vừa bước xuống từ một chiếc xe Jeep quân đội.
Sau đó ông Ba cũng bước xuống xe, hôm nay ông ấy hẹn Cố Bồi đến Linh Đan Đường một chuyến.
Nhìn thấy Cố Bồi, Lâm Bạch Thanh bước nhanh hơn, ngó lơ anh em nhà họ Cố, vội vàng đi mở cửa.
Cố Vệ Quân cũng đột nhiên hiểu ý, chạy đến giúp cô cầm túi.
Một đôi thiếu niên thiếu nữ trông khá đẹp đôi.
Mặc dù ông Ba cũng rất thích Cố Vệ Quốc nhưng cháu trai ruột của mình lại không cố gắng gì cả.
Bây giờ Cố Vệ Quân với gương mặt si mê kia, cứ theo sau Lâm Bạch Thanh phục tùng như thế, đương nhiên ông Ba cũng vui đến mức cười toe toét.
Như vậy càng không ổn hơn.
Ánh mắt Cố Vệ Quốc dừng lại ở chỗ Cố Bồi, người chú này của anh ta chỉ mới hai mươi tám tuổi nhưng đã có thể trở thành lãnh đạo của bệnh viện hải quân, hơn nữa ông Ba và ông Năm cũng rất coi trọng anh.
Cố Vệ Quốc trơ mắt nhìn Cố Vệ Quân và Lâm Bạch Thanh thì ngày càng tức giận, anh ta tính toán rồi bước lên trước.
Anh ta cúi người chào, nói: “Chú nhỏ, cháu là Vệ Quốc, cháu cũng xuất thân từ quân đội như chú vậy.”
Sau khi nói ra thân phận quân nhân của mình, quả nhiên Cố Bồi có hứng thú với anh ta ngay: “Cố Vệ Quốc, phòng số hai.”
Lâm Bạch Thanh mở cửa sau ra, muốn tìm chìa khóa, Cố Vệ Quân xách đồ giúp cô, trông dáng vẻ rất ngờ nghệch.
Cố Vệ Quốc cười nói: “Chú nhỏ chú nhìn đi, có phải Vệ Quân của chúng ta rất xứng đôi với Tiểu Lâm không?”
Năm nay Cố Bồi hai mươi tám tuổi, Cố Vệ Quốc ba mươi tuổi, đều là người trạc tuổi nhau.
Thấy Cố Vệ Quân cũng trạc tuổi với Lâm Bạch Thanh, thanh niên thiếu nữ, là loại xứng đôi tuyệt vời của tuổi thanh xuân.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!