Ở thành phố Đông Hải, Linh Lan Đường rất có tiếng, từ lúc bảy tuổi Lâm Bạch Thanh đã ngồi khám cùng với Cố Minh, gặp người bệnh còn nhiều hơn số muối người khác ăn, là danh nhân nhỏ ở thành phố Đông Hải, phần lớn mọi người đều nghe qua cô.
“Bạch Thanh là một loại thuốc trung y. Theo <Th;ần Nông bản thảo> có ghi chép, tác dụng chính là cải thiện thị lực, có lợi cho chín huyệt, sử dụng lâu dài có thể giúp tỉnh táo, kéo dài tuổi thọ.” Em trai nhà họ Liễu nói: “Bác sĩ Cố Minh luôn khen cha mẹ cô đặt một cái tên hay.”
Cái tên Lâm Bạch Thanh là do cha mẹ đặt, ngay cả thầy cô cũng khen tên này hay, nhưng tên của em gái cô lại hơi quên mùa, Chiêu Đệ.
Còn nguyên nhân, mẹ nói thật ra cô không phải do chính mình sinh ra, mà là bà ấy nhặt được trong rừng cây nhỏ, một đứa bé bị thanh niên trí thức vứt đi. Bạch trắng thanh xanh, tự nhiên nhặt được đứa trẻ bị thanh niên trí thức vứt bỏ.
Khi những đứa trẻ còn nhỏ, cha mẹ chúng hay nói nhặt được từ rừng cây, từ thùng rác…
Lâm Bạch Thanh cũng không cho là thật.
Còn tên của cô, có lẽ trời sinh đã định sẵn mệnh làm nghề y.
Em trai nhà họ Liễu ôm cánh tay đi một vòng quanh Linh Lan Đường, nói: “Lớp gạch tường bên ngoài ít nhất cũng phải 200 tuổi, không thể dỡ, chỉ cần sửa chữa những viên gạch cũ là được, nó sẽ càng thêm thẩm mỹ hơn bê tông.”
Lại vòng đến trước biển hiệu: “Còn cái này, tôi kiến nghị cô nên làm tấm biển bằng gỗ táo, vừa thẩm mỹ vừa bền.”
Gỗ táo: loại gỗ có màu sắc hoa văn đẹp nhất trong số các loại cây ăn quả, chắc chắn tấm biển được làm bằng gỗ táo sẽ rất đẹp.
Lâm Bạch Thanh nói thầm trong lòng, người này thật sự rất có thẩm mỹ.
Cô mở ra sân sau của dược đường, ý bảo anh ta vào xem.
Em trai nhà họ Liễu đi dạo một vòng, nói: “Để tôi giúp cô làm một bản thiết kế, tặng cô, nhưng tôi có một câu hỏi nhỏ…” Đột nhiên khom lưng, anh ta đến sát gần bên người Lâm Bạch Thanh, nhỏ giọng hỏi: “Bệnh kia của anh trai tôi, cô có thể chữa không?”
Lâm Bạch Thanh nói: “Có, thuốc cũng rất đắt, nhưng nếu anh nhận thiết kế bản thảo, tôi có thể miễn phí thuốc cho anh.”
“Tôi tặng cô bản thiết kế, tiền thuốc không cần miễn, cô lấy thuốc đi, bao nhiêu tiền tôi cũng trả nổi.” Em trai nhà họ Liễu nói.
Lâm Bạch Thanh đang định đi lấy thuốc, nhưng ngẫm nghĩ, lại nói: “Hiện tại tôi còn không thể kê loại thuốc này cho anh trai anh, phải chờ cháu trai của anh được sinh ra rồi tính tiếp.”
Em trai nhà họ Liễu rùng mình, đột nhiên vỗ chân cười to: “Bác sĩ Tiểu Lâm, cô mới bao nhiêu tuổi, sống thông thấu như vậy.”
Lâm Bạch Thanh suy nghĩ, cũng cảm thấy mình lo chuyện bao đồng, không nhịn được bật cười.
Hai người này đột nhiên cười làm Cố Vệ Quân giật mình, cậu không hiểu tại sao hai người lại cười nhưng trong lòng rất không thoải mái, thử chen vào nói: “Bạch Thanh, chỉ là phòng khám, tùy tiện trang trí là được, không cần mua hẳn một bản thiết kế.”
Em trai nhà họ Liễu quay đầu lại, thu lại nụ cười, mặt mày mang theo chút khiêu khích: “Vị này là ông chủ mới của Linh Lan Đường?”
“Không không, Lâm Bạch Thanh mới là bác sĩ khám chính, cũng là bà chủ.” Cố Vệ Quân nói.
Em trai nhà họ Liễu bừng tỉnh hiểu ra, lại đảo mắt nhìn xung quanh: “Vậy tôi càng cần phải thiết kế một bản vẽ đẹp cho cô ấy.”
Cố Vệ Quân lại không ngốc, vừa nhìn đã biết người đàn ông này có ý với Lâm Bạch Thanh.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!