“Anh em chúng tôi sẽ toàn lực phụ trách giúp đỡ cô trang trí Linh Lan Đường.” Liễu Phong cũng nói.
Chuyện này cũng không tính là chuyện vui, nhưng phí trang trí tạm thời được giải quyết.
Lúc đầu ông Ba đi bộ đội ở Thâm Hải, bây giờ chân đã khỏe mạnh, hiếm có một chuyến trở về thăm nên chuẩn bị đi du lịch ở Thâm Hải mấy ngày, dành những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời đi thăm các đồng đội cũ.
Đi về phía trước thấy anh em Cố Vệ Quân đang đứng xếp hàng, dặn dò bọn họ: “Không được dùng thủ đoạn gian dối, cũng không được ẩn chứa lòng riêng.” Lại dè chừng Vệ Quốc: “Năm đó quân đội dùng pháo cũng không đánh nổ được tầng hầm, đừng mơ ước nó.”
“Ông Ba, nếu cháu có loại suy nghĩa này sẽ bị sét đánh chết.” Cố Vệ Quốc vội vàng giải thích.
Trong giấc mơ của anh ta, đừng nói đến xạ hương, một viên thuốc nhỏ trong tầng hầm tên là Tô Hợp Hương hoàn, sau này một hoàn sẽ có giá mấy trăm triệu, hơn nó không phải bị bán bình thường, mà là bị đặt trên đài bán đấu giá tiến hành bán đấu giá.
Tầng hầm không những có ba cánh cửa, còn có ba chiếc chìa khóa chính, Lâm Bạch Thanh một cái, ông Ba một cái, ông Năm một cái, chỉ có gom đủ ba chiếc chìa khóa mới có thể mở ra, dù anh ta trộm được một cái trong đó cũng vô dụng.
Phát tài bất chính sẽ gặp rắc rối, Cố Vệ Quốc vẫn luôn tìm kiếm nó nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ sẽ đi ăn trộm tầng hầm.
“Năm đó cha của cháu làm tướng, ông và ông cả cháu đều từng cảnh cáo nó, nhưng kết cục của ba cháu như thế nào, bị b.ắ.n chết, Vệ Quốc, nhà họ Cố có một nghịch tử như cha cháu là đủ rồi!” Ông Ba nói.
Cố Vệ Quốc liên tục gật đầu: “Sẽ không.”
Nghĩ thầm trong lòng, thật đen đủi, rõ ràng anh ta viết nhiều thư như vậy, rõ ràng hai ông cũng cực kỳ tin tưởng anh ta, nhưng tại sao đột nhiên mọi người nhìn anh ta giống như cứt chó vậy, anh ta thật sự nghĩ không ra.
Sáng thứ bảy, bác sĩ Lưu và Chiêu Đệ đều ở, đi cùng Lâm Bạch Thanh đến dược đường.
Anh em nhà họ Cố nhận được lệnh của ông Ba cũng đã đến.
Nhìn từ xa, bốn anh chàng khỏe mạnh tinh thần là một đội sản xuất rất cường tráng được việc.
Thật ra ngoại trừ Ngao Văn và Vệ Quân, còn có Ngao Vũ đến từ bên ông Năm.
Anh ấy tốt nghiệp nghiên cứu sinh, thực tập ở công ty mậu dịch nước ngoài, tương lai sẽ công tác ở hiệp hội Thương mại quốc tế.
Năm nay hai mươi lăm tuổi, tinh thông tiếng Anh và tiếng Đức, cực kỳ ưu tú.
Nhưng trọng tâm của Cố Vệ Quốc vẫn đặt trên người Cố Vệ Quân, không có lý do nào cả, tên nhóc này đang si ngốc.
Không ngờ thằng nhóc lại nói mình không muốn ra nước ngoài, còn nói cảm thấy tiềm lực phát triển của thành phố Đông Hải không tồi, muốn ở lại phát triển.
Cố Vệ Quốc càng cảm thấy mọi chuyện không giống như trong mơ, có lẽ là một chậu nước của thím ba Thái khiến anh ta gặp xui xẻo, tưới sạch vận may của anh ta, trong lòng rất khó chịu.
Đi đến dược đường, lúc này Lâm Bạch Thanh còn chưa đến, cửa sau khóa, tường gạch cũ lùn lùn lộ ra.
Cố Vệ Quốc nói: “Vệ Quân, nhìn xem trên tường có gì, là máy nhắn tin đúng không?”
Cố Vệ Quân cho rằng trên tường thực sự có máy nhắn tin, nhảy dựng lên kéo, kết quả một tảng gạch lớn đều lỏng lẻo toàn vôi và gạch, ào ào rơi xuống, làm cho cậu mặt xám mày tro.
Bụi bay khắp nơi, Cố Vệ Quốc kêu to: “Vệ Quân, chỗ gạch đó đều là đồ cổ, sao lại không cẩn thận như vậy chứ.”
Cố Vệ Quân lại không ngu, phủi cát hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải anh bảo em lay?”
“Anh chỉ bảo em nhìn xem, đâu có bảo em lay?” Cố Vệ Quốc nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!