Lâm Bạch Thanh mở hộp ra nhìn, trên đầu viên thuốc có ba chữ Linh Đan Đường, phía sau là ngày sản xuất nền xanh lam, vì điều kiện sản xuất lúc ấy thô sơ nên chỉ dùng mực xanh để khắc tên.
Tổng cộng bốn viên thuốc, vỏ sáp chất lượng cao, lại tỏa ra mùi hương. Ngửi ngửi thì vỏ sáp có mùi mát lạnh, cầm lên thấy viên thuốc nặng trịch.
Đây chắc là thuốc hồi sức năm 49 độc nhất vô nhị còn lại trên đời này.
Nếu phải đưa cho Sở Thanh Tập hai viên trả ơn tình thì chỉ còn lại hai viên, Lâm Bạch Thanh đã hiểu sơ ý của ông cụ: “Hai viên còn lại cháu sẽ để trong hòm thuốc, nếu ông cần cháu sẽ đưa ông uống ngay.”
Anh hùng không hỏi xuất thân, cô cũng không hỏi thuốc này từ đâu mà có.
Nhưng nếu Sở Xuân Đình đã mang đến để ở chỗ cô, sau này cho ông ta uống là được.
Nhưng Sở Xuân Đình không có ý này.
Ông ta nghiêm giọng nói: “Không được.”
Cả Sở Sở cũng bị ông ta làm giật mình, đứa bé lại nhổ bình sữa mới ngậm ra.
“Chỉ có ba người được uống hai viên thuốc này, một là Liễu Liên Chi, hai là mẹ cháu, ba là…” Ông cụ ấp úng nửa buổi lại nói: “Đương nhiên là cha cháu, trừ họ ra, dù ai cầm ngàn vàng đến đổi cháu cũng không được cho!”
Được bao bọc toàn diện bởi lá thếp vàng, lại dùng vỏ sáp đóng lại, thuốc này không có hạn sử dụng, hơn nữa càng để lâu thì dược tính càng cao, ông cụ luôn ham sống sợ c.h.ế.t này hiếm lắm mới có được vài viên thuốc cứu mạng, nhưng lại sắp bản thân mình ra ngoài danh sách.
Chừa chỗ lại cho kẻ thù cũ một đời của ông ta, đứa con trai bị ghét bỏ và đàn áp từ nhỏ. Bỗng chốc Lâm Bạch Thanh không biết nên nói gì.
Vẫn là Cố Bồi nói: “Thật ra với tình hình trước mắt, cấp cứu kết hợp thuốc hồi sức và y học hiện đại tốt hơn là chỉ dựa vào một viên thuốc hồi sức, nên ông đừng hao tâm tổn sức vì vài viên thuốc nữa, giữ gìn nó như văn vật lịch sử đi, lỡ như đời sau mất phương thuốc thì còn có thể lấy nó đi nghiên cứu, sẽ tốt hơn.”
Thuốc hồi sức bình thường cộng thêm đưa đến bệnh viện kịp thời, nhồi m.á.u cơ tim hay nhồi m.á.u não cũng không thành vấn đề. Mà hai viên thuốc này, đối với Cố Bồi mà nói chắc đã được gìn giữ rất lâu, làm văn vật hoặc nghiên cứu sẽ thích hợp hơn.
Sở Xuân Đình cân nhắc một lát, rồi gật đầu coi như đồng ý. Mà trong lòng ông cụ luôn có khúc mắc mãi, tất nhiên vẫn là đứa con trai cả Sở Thanh Đồ.
Vì sự kiêu ngạo bẩm sinh cản trở nên ông ta không chịu cúi đầu trước mặt con trai, nhưng khi ở trước mặt cháu gái, ông ta lại không nhịn được muốn cảm khái: “Nếu ngày xưa ông chịu nhượng bộ để Thanh Đồ học y, có lẽ thành tựu của thằng bé sẽ còn cao hơn bây giờ, có thể đọc tên mình ra khi diễn thuyết.”
Nên biết rằng, cho dù binh đoàn đã đồng ý cho Sở Thanh Đồ tới thành phố cảng tham dự diễn đàn, nhưng vì tính chất công việc ngày xưa của ông ấy nên không thể công khai tên họ, lúc Lâm Bạch Thanh giới thiệu cũng chỉ có thể nói ông ấy là “nhân viên nghiên cứu khoa học mảng trung y”.
Ông ấy giải thích sự tồn tại của khí huyết, trình bày và chứng minh sự vận hành của chúng trong cơ thể con người bằng góc độ khoa học, nhưng về thành quả nghiên cứu khoa học của bản thân, ông ấy mãi mãi không thể đăng ký bằng tên mình.
Mà những điều này đều do Sở Xuân Đình ban cho.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!