Mà trước mắt, Hashimoto Juichi đổ bệnh ngay tại thời điểm tổ chức diễn đàn, dược phẩm của nhà máy Hashimoto lại bị đồn là có độc. Người ta mới vào bệnh viện chưa đầy 12 tiếng, vẫn đang cấp cứu, chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.
Nếu Hashimoto Koyasu thông minh hơn chút, chắc sẽ chọn ém chuyện này xuống, cố hết sức cứu sống Hashimoto Juichi, mới có thể tạo được hiệu quả cho khủng hoảng truyền thông xã hội, nhưng cậu ta lại gấp gáp công kích một dược đường đại lục trước truyền thông.
Đây là một bước đi biến khéo thành vụng.
Thử hỏi, bản thân hội trưởng công ty dược phẩm bị bệnh mà đi uống thuốc của người khác, vậy ai còn dám uống thuốc của ông ta? Mà điều này cũng vừa khéo chứng minh rằng dược phẩm của họ có vấn đề.
Điều trái ngược là chỉ cần thuốc Hashimoto Juichi uống không phải của Linh Đan Đường, chuyện sẽ có lợi cho Lâm Bạch Thanh. Đương không lại có một cơ hội không cần chi tiền mà vẫn có thể đánh bóng tên tuổi ra khắp Châu Á.
Nếu nói vậy thì năng lực của Hashimoto Koyasu chẳng ra sao cả, sau này có gặp trên thương trường thật, Lâm Bạch Thanh cũng chẳng cần sợ anh ta. Ông cụ úp mở đủ rồi, cũng không muốn tỏ vẻ mờ ám với cháu gái nữa.
Ông ta nắm chắc dĩ nhiên là vì trong tay ông ta có chứng cứ chứng minh không phải thuốc của Linh Đan Đường. Nhưng khi ông cụ đang định nói thì nghe bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Cố Bồi đứng lên đi mở cửa, lại thấy một người lạ đứng ngoài đó, là một người đàn ông cao gầy mặc tây trang, thấy Cố Bồi mở cửa thì nói trước: “Này, có phải tôi tìm lộn chỗ rồi không?”
Sở Xuân Đình ho nhẹ: “Tôi ở đây.”
Người này bỗng nở nụ cười tươi rói: “Ông Sở, hiếm khi ông đại giá quang lâm đến thành phố cảng, nghe nói ông có việc tìm tôi.”
Hiển nhiên Sở Xuân Đình có việc riêng phải bàn với người này nên gật đầu, đứng dậy nói: “Ăn tối chung nhé.”
Hiển nhiên, có thể ăn cơm chung với ông cụ là chuyện rất vinh quang.
Người này gật đầu khom lưng: “Hiếm khi ngài chịu ngỏ lời ăn chung bữa cơm, tôi đặt Phúc Lâm Môn nhé, đặt ngay bây giờ.”
Lâm Bạch Thanh và Cố Bồi nhìn nhau.
Bỗng không nhịn được cười khúc khích.
Chuyện là ba năm trước, có một lần đến thành phố cảng, Sở Xuân Đình nói muốn đặt một bữa cơm ở Phúc Lâm Môn.
Lúc ấy Đổng Giai Thiến không tin, tưởng ông cụ này đang c.h.é.m gió, thật ra Lâm Bạch Thanh cũng không tin lắm, cứ thấy ông cụ cũng có địa vị có quan hệ, nhưng mặt mũi ở Đông Hải, nay ở thành phố cảng chắc cũng không lớn đến mức muốn đến Phúc Lâm Môn lúc nào cũng được.
Nhưng nghe giọng điệu của người này, cuối cùng cô cũng tin.
Xem ra Sở Xuân Đình chỉ cần thời gian dư dả, có thể liên lạc được người ta rồi đặt bừa một bữa cơm ở Phúc Lâm Môn.
Nhưng dù gì Sở Xuân Đình cũng lớn tuổi rồi, chân cẳng cũng bất tiện, sợ ngã sợ va đập, nên ông ta nói: “Cứ ăn ở đây đi, nếu thương hội Phúc Châu các cậu còn ai muốn gặp tôi nữa thì đặt hai bàn đi, đông quá tôi lười ứng phó.”
“Vâng vâng vâng, giờ chúng ta đi ngay nhé, uống chút trà trước rồi lát nữa ăn cơm.” Người này nói.
Sở Xuân Đình gật đầu, chống gậy đứng lên nói: “Thứ gọi là CCTV gì ấy, phải đưa cho tôi vào sáng mai.”
Người này gật đầu liên tục: “Người Phúc Châu chúng ta ở thành phố cảng cũng đông, chuyện cũng đơn giản, chúng tôi đang đàm phán, nếu tình hình khả quan thì chắc có thể đưa đồ cho ngài ngay trong tối nay.”
Sở Xuân Đình đứng lên định đi, lại quay đầu nhìn Sở Sở.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!