Mà chỉ chờ ông ta vừa ra khỏi cửa, Sở Sở lập tức sờ bụng mẹ: “Kêu ọt ọt.” Lại nói: “Ăn cơm cơm!”
Đứa bé này thích quan tâm sức khỏe của người khác giống hệt Lâm Bạch Thanh.
Trưa nay vì xã giao mà Lâm Bạch Thanh gần như không ăn cơm, giờ đã đói đến mức bụng kêu ọt ọt.
Con gái nghe thấy bụng cô kêu thì biết mẹ nên đi ăn cơm rồi, mà vì Cố Bồi là một người thích làm việc nên cô bé cũng vậy, từ nhỏ đã rất cần mẫn rồi, bản thân còn đi chưa vững đã ngả nghiêng muốn lấy giày giúp mẹ.
Lâm Bạch Thanh vừa mang giày vào thì bên ngoài lại vang lên tiếng chuông cửa.
“Thanh Thanh?” Là Sở Thanh Đồ.
Lâm Bạch Thanh vội vàng mở cửa, cười hỏi: “Hôm nay cha mệt lắm nhỉ?”
Sở Thanh Đồ ôm cháu gái nhỏ lên không trung cẩn thận đánh giá một lát trước, mới cảm khái nói: “Cha thật sự không ngờ, sau mấy chục năm, thái độ bạn bè quốc tế dành cho trung y ta lại thay đổi lớn đến vậy.”
Lại cười nói với Cố Bồi: “Thật ra từ những năm 70, bên cha từng thử công khai ra quốc tế thành quả nghiên cứu của một loại điện từ sinh học liên quan đến dẫn truyền thần kinh, nhưng lúc ấy chẳng ai quan tâm.”
Giống artemisinin, thật ra từ năm 70, quốc gia đã từng công khai hạng mục lớn liên quan đến châm cứu này như là tài sản chung của toàn thế giới, tiếc là khi ấy cả thế giới đều cô lập nước Hoa, căn bản không ai ngó ngàng tới.
Nhưng giờ là năm 90, trong nước cải cách mở cửa, nền kinh tế quốc tế cũng đang phát triển nhanh, chỉ cần trung y có thể dựa dẫm vào đó thì có thể nhanh chóng mở rộng ra xã hội quốc tế theo sự phát triển của nền kinh tế quốc tế.
Đối với một nhân viên nghiên cứu khoa học mà nói, tiền không quan trọng bằng thành quả nghiên cứu. Đương nhiên được thế giới công nhận cũng là điều khiến ông ấy thấy vui hơn cả sự nổi tiếng.
Lâm Bạch Thanh cũng rất tiếc nuối vì theo phản ứng trên hội trường hôm nay, có thể thấy có lẽ Bằng độc quyền sáng chế của châm cứu điện châm đã có thể xin trong hai năm nay rồi, nhưng vì sự hạn chế của công việc nên Sở Thanh Đồ không thể là người sở hữu chiếc bằng ấy, dĩ nhiên ông ấy có thể lên sân khấu nói lên quan điểm của mình, nhưng Lâm Bạch Thanh không thể đăng ký Bằng độc quyền sáng chế bởi tên của ông ấy được, cũng không thể nói những thứ đó là do ông ấy phát minh ra, chỉ có thể nói ông ấy là nhân viên nghiên cứu khoa học.
Đương nhiên rồi, ngành y tế quốc tế sẽ kinh ngạc tột độ bởi phát hiện vĩ đại của trung y, sẽ cấp Bằng độc quyền sáng chế Quốc tế cho trung y, nhưng không ai biết rằng tất cả nghiên cứu đó là do mình Sở Thanh Đồ làm.
Thành tựu nghiên cứu của ông ấy vượt xa cả châm cứu điện châm.
Nhưng đời này, ông ấy lại đã được định sẵn không thể tận hưởng vinh quang bởi nghiên cứu của mình. Nhưng Lâm Bạch Thanh thầm thấy ấm ức, buồn bã thay cha mình, mà Sở Thanh Đồ lại như không sao cả.
Mấy hôm tham gia hội nghị sẽ được nhà máy Hashimoto lo cơm, ở nhà hàng buffet tầng cao nhất khách sạn Regent, người tham dự có thể ăn bằng phiếu ăn, đúng dịp buffet của khách sạn Regent đang nổi danh toàn thành phố cảng hiện nay cũng ở trước mắt, nhóm Lâm Bạch Thanh lập tức lên lầu ăn một bữa buffet, cứ vậy giải quyết xong bữa tối.
Mà hiện tại ngành truyền thông thành phố cảng đang trên đà phát triển, đại lục hai mươi năm sau cũng khó mà sánh bằng.
Giờ thêm việc Hashimoto Juichi lại là một vị hội trưởng của một công ty nước N, bản thân ông ta cũng khá được quan tâm, nên khi vợ chồng Lâm Bạch Thanh đi ăn, nhóm giáo sư thành phố cảng do Vương Tâm Vũ dẫn đầu đã biết tin rồi.
Tất nhiên lúc này đây họ cũng tưởng Hashimoto Juichi uống thuốc của Linh Đan Đường, thấy Lâm Bạch Thanh đến, giáo sư Vương Tâm Vũ đi qua, cười nói: “Bác sĩ Tiểu Lâm, sau khi hội trưởng Hashimoto nhồi m.á.u cơ tim thì đã chọn thuốc hồi sức của Linh Đan Đường các cô trước tiên, có thể thấy rằng thuốc của các cô thật sự không tồi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!