Koyasu lại nói: “Nhưng chú ơi, nếu chúng ta muốn khởi tố Linh Đan Đường thì điều kiện tiên quyết đó chính là…”
Hashimoto Juichi vừa tỉnh lại, đầu óc còn khá chậm chạp, nhìn vào mắt cháu trai, thấy trong đó ngập tràn sát khí, trong chớp mắt nhận ra được điều gì đó, cuối cùng cũng hiểu tại sao Sở Xuân Đình không hạ độc g.i.ế.c ông ta.
Ông ta biết rồi, Sở Xuân Đình cố tình tha cho ông ta, là vì để Koyasu g.i.ế.c ông ta.
“Chú ơi, chú hy sinh nhé, sự hy sinh lúc này của chú là vì tương lai của nhà máy Hashimoto, tương lai của Hán phương, chú sẽ có vinh quang, chú sẽ được vào đền thần, chú… Giờ cháu tiễn chú lên đường!”
Hashimoto Koyasu: đứa cháu trai đắc lực nhất của Hashimoto Juichi lại muốn g.i.ế.c ông ta vào thời điểm mấu chốt nhất.
Tất nhiên Hashimoto Juichi không muốn chết, lúc này đây ông ta bùng nổ ý chí sinh tồn mạnh mẽ, trong miệng không ngừng gào thét, kêu la, giơ tay đẩy, giãy giụa, muốn đẩy chiếc gối kia ra, muốn không khí, muốn hít thở.
Nhưng hai cánh tay của cháu trai trẻ tuổi cường tráng mạnh mẽ, bụng dạ hiểm ác này cứ như sắt thép, chiếc gối lông vũ mềm mại kia như một ngọn núi nặng đè lên đầu ông ta, làm ông ta không thể hít thở, làm ông ta dần nghẹt thở.
Ban đầu Hashimoto Juichi quơ tay lung tung, quơ nửa ngày, cánh tay kia rũ xuống bên giường như cọng bún.
Phải biết rằng Koyasu chính là đứa cháu do chính Hashimoto Juichi nuôi lớn.
Ông ta dạy anh ta cách làm ăn, dạy anh ta cách g.i.ế.c người và g.i.ế.c thế nào không để lại dấu vết. Kết quả Koyasu g.i.ế.c mãi g.i.ế.c mãi, rồi chĩa d.a.o vào ông ta?
Giờ đây cuối cùng Hashimoto Juichi cũng hiểu ra tại sao Sở Xuân Đình không hạ độc, không g.i.ế.c ông ta. Người ta không cần bẩn tay, mà đứa cháu trai ngu xuẩn, manh động, ác độc của ông ta chính là con d.a.o bén g.i.ế.c ông ta! Ông ta cũng chẳng thể ngờ rằng, cả đời ông ta phấn đấu vì gia tộc, nay lại phải c.h.ế.t trong tay cháu mình. Mà trước khi ý thức chìm vào mê man, Hashimoto Juichi nhớ ra một câu thành ngữ: Gieo gió gặt bão.
Ông ta, c.h.ế.t không nhắm mắt!
Nói về bên Lâm Bạch Thanh. Tối nay Cố Bồi không về, cô cũng không gặp lại Sở Xuân Đình.
Mà sáng hôm sau, Lâm Bạch Thanh sáng dậy, dẫn con gái xuống lầu tìm Sở Thanh Đồ và Thẩm Khánh Nghi, định đi ăn sáng thì gặp Vương Tâm Vũ trong thang máy.
Nghe Vương Tâm Vũ nói: “Bác sĩ Tiểu Lâm cô nghe nói chưa, hình như hội trưởng Hashimoto qua đời rồi.”
Thật ra Lâm Bạch Thanh đã có dự đoán trong lòng trước rồi, nhưng vẫn bị giật mình: “Hôm qua ông ta nhồi m.á.u cơ tim trông không nghiêm trọng, sao lại mất rồi?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!