Nhưng lúc này, Cố Bồi vẫn dùng câu nói kia: “Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói tiếp.”
Đáng ra tối nay sẽ có bữa tiệc cảm ơn của nhà máy Hashimoto, nhưng vì cái c.h.ế.t của Hashimoto Juichi nên tiệc tối đã bị huỷ bỏ. Thế nên tối nay bọn họ phải tự bỏ tiền ăn cơm.
Paul là người có tiền nhất trong số anh em nhà họ Cố, Lâm Bạch Thanh lại không lấy tiền chữa bệnh nên anh ấy phụ trách trả tiền phòng và ăn ở.
Nhưng vì giá khách sạn ở đây quá cao, mọi người không muốn lãng phí tiền vô ích nên kế hoạch ban đầu của họ là ăn cơm xong sẽ cùng trở về Thâm Hải. Anh em Pete cũng sẽ về thẳng nước M.
Nhưng vì chuyện của Trác Ngôn Quân nên đành phải để hai vợ chồng Thẩm Khánh Nghi và Sở Thanh Đồ đưa người về trước, còn vợ chồng Cố Bồi phải ở lại.
Đều là người đã trưởng thành, có công việc bận rộn, chuyện quan trọng đã kết thúc, Pete phải trở về để chuẩn bị cho năm tranh cử tiếp theo, đêm nay phải lên máy bay, thế nên ăn cơm xong anh ta chào tạm biệt em trai.
Plok cũng vậy, cũng phải về nhà nên sẽ lên máy bay vào sáng ngày mai. Chỉ có Paul phải ở thêm mấy ngày để chữa bệnh.
Tóm lại, sáng ngày mai, mọi người sẽ đường ai nấy đi, đương nhiên ai cũng muốn biết quyết định cuối cùng của Cố Bồi.
Pete vẫn nói câu nói kia: “Có giúp hay không là tuỳ em quyết định, anh sẽ không ép em.” Nhưng lại không nhịn được mà nói thêm: “Pio, nếu có thể lấy được quyền kiểm soát cổ phần của bệnh viện Hán Đường, Linh Đan Đường sẽ phát triển thuận lợi hơn ở nước M.”
Plok nói: “Chỉ cần bà ấy còn sống, bà ấy sẽ cần rất nhiều tiền, giúp bà ấy đi, đừng để bà ấy trở nên quá đáng thương.”
Đương nhiên, tuy hai anh em bọn họ không nói ra nhưng vẫn hy vọng Cố Bồi có thể giúp đỡ Trác Ngôn Quân. Một bà mẹ đã sống xa xa xa hoa và lãng phí cả cuộc đời, nếu bà ấy nghèo đi thì còn thảm hại hơn cả chết.
Tới nước này, Cố Bồi vẫn không nói hứa hẹn gì với hai anh trai, chỉ nói: “Em sẽ suy nghĩ.”
Sở Xuân Đình vẫn luôn thích tham gia vào những chuyện như thế này.
Tối nay ông ta muốn nói chuyện với Plok về việc đưa những di vật văn hoá trở về đất nước, vốn không định ăn cơm với mọi người. Nhưng vì chuyện hai mươi tư phần trăm của nhà máy Hashimoto, ông ta lại đi theo Cố Bồi.
Nhưng bây giờ mọi người đã ăn cơm xong, mọi người đều muốn nghỉ ngơi, ông ta không thể không trở về.
Nếu Cố Bồi là con của ông ta, ông ta đã la, mắng, răn dạy anh nên làm việc như thế nào từ lâu.
Nhưng không có cách nào khác, Cố Bồi không có quan hệ gì với ông ta, anh là cháu trai của Cố Minh, ông ta chỉ có thể chịu đựng.
Nhưng trước khi rời đi, ông ta nói với Cố Bồi thế này: “Tiểu Bồi, người nước Hoa chúng ta hay nói về đạo quân tử, nhưng tiền đề phải là đối phương cũng là quân tử, giảng đạo quân tử với tiểu nhân cũng vô dụng. Tôi chỉ nói đến đây, nếu cháu cần tôi giúp đỡ, tôi cũng sẽ giúp cháu, nhưng việc này cháu cứ tự quyết định.”
Vốn dĩ ông ta nói rất nhẹ nhàng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt vẫn bình tĩnh của Cố Bồi, ông ta lại cảm thấy tức giận.
Phải, Trác Ngôn Quân là một người ngu ngốc, rất khó để hợp tác, nhưng nếu là Sở Xuân Đình, ông ta có rất nhiều thủ đoạn quyết liệt để làm bà ta phải tâm phục khẩu phục, sau đó giành lấy cổ phần của bệnh viện Hán Đường.
Theo như Pete nói, nếu có thể lấy về, chỉ cần đổi tên là Linh Đan Đường có thể dễ dàng thâm nhập thị trường trên cả nước M, sau đó vươn ra quốc tế dễ như trở bàn tay.
Nhưng để làm được phải có dã tâm và mưu kế, Cố Bồi phải dùng chút thủ đoạn.
Đó là tiền, cũng là một ngọn núi vàng, nhưng nhìn nhóm anh em Cố Bồi xem, ai cũng thờ ơ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!