“Hashimoto Koyasu cũng vậy, chờ bà trở về nước N, anh ta sẽ tống bà vào bệnh viện tâm thần.” Cố Bồi dừng một chút rồi nói tiếp: “Đương nhiên, bà dùng thuốc lâu như vậy, não bị tổn thương nghiêm trọng, trạng thái tinh thần không ổn định, bà đã không còn là người có năng lực dân sự bình thường nữa, bà là một bệnh nhân tâm thần.”
Trác Ngôn Quân ngạc nhiên một lúc, bỗng nhiên bị dọa sợ, vội vàng vỗ ngực: Pio, mẹ không có vấn đề gì cả, mẹ rất bình thường, mẹ rất tỉnh táo, thật đấy…”
Nhưng khi ánh mắt bà ta chạm phải ánh mắt con trai, bà ta bỗng nhiên rùng mình.
Bà ta chợt hiểu ra gì đó: “Con… Con cũng muốn đưa mẹ vào bệnh viện tâm thần à?”
Bà ta đứng lên, xoay người định chạy, Lâm Bạch Thanh không nhịn được nữa bèn chen thêm một câu: “Đi đi, đi ra ngoài đi, Hashimoto Koyasu đang lo không bắt được bà kia kìa, bà vừa ra ngoài, anh ta sẽ đưa bà đi ngay đấy.”
Không có hộ chiếu, không có tiền, nếu bà ta chạy ra ngoài thì khác gì dê vào miệng cọp cơ chứ?
Trác Ngôn Quân lại nhào tới chỗ điện thoại, bà ta không chỉ có một người con trai là Cố Bồi, bà ta muốn gọi cho Pete, Plok và Paul, nhưng chỉ mới cầm điện thoại lên đã hạ tay xuống.
Không phải mấy đứa con trai không yêu tiền, mà thật ra Cố Bồi được tự tay Cố Khắc nuôi dưỡng giáo dục, anh cũng là người chính trực nhất trong bốn anh em. Một số tiền lớn như vậy, thế mà tinh thần bà ta lại bất ổn, bà ta lọt vào tay ai trong mấy anh em mà lại chẳng bị bệnh tâm thần chứ?
Hơn nữa, đây là thành phố cảng, mối quan hệ của những đứa con trai khác không có tác dụng gì, bà ta chỉ có Cố Bồi mà thôi.
“Pio, mẹ xin lỗi, mẹ cầu xin con.” Lúc này Trác Ngôn Quân mới thấy sợ.
Bà ta run người bần bật.
Nhưng cuộc nói chuyện giữa Cố Bồi và bà ta vẫn chưa kết thúc, anh chờ mẹ bình tĩnh lại rồi mới nói tiếp: “Nếu tôi thật sự muốn làm vậy thì đã cho bà uống thuốc liên tục rồi, cùng lắm là trong vòng một tuần nữa, tinh thần bà sẽ trở nên bất ổn. Mà khi một người bị bất ổn về tinh thần, cha mẹ, vợ hoặc chồng, con cái của người đó sẽ trở thành người giám hộ hợp pháp, như vậy, tôi sẽ trở thành người giám hộ của bà ở thành phố cảng, mà tôi có thể giúp bà làm lại hộ chiếu, đồng thời sử dụng hộ chiếu để báo mất con dấu ở đây, tiện thể có thể báo mất con dấu của bà ở nước N và nước M trong vòng một tuần, tuyên bố nó đã mất hiệu lực.”
Đoạn này quá phức tạp, dung lượng não của Trác Ngôn Quân không thể xử lý được.
Bà ta nhìn con trai một lúc lâu rồi hỏi nhỏ: “Thế là con sẽ không đưa mẹ vào bệnh viện tâm thần, có phải không?”
Cố Bồi dỗ con gái đi ngủ rồi mới đến đây nói chuyện, đương nhiên đây là mục đích của anh. Anh nhìn người mẹ già chằm, bất lực nói: “Nếu tôi muốn thì đã không nói thành phần thuốc cho bà biết rồi.”
Dù sao bà ta cũng ngốc như vậy, nếu không nói thành phần thuốc cho bà ta, bà ta vẫn sẽ ngu ngơ mà uống, uống một khoảng thời gian nữa, tinh thần sẽ bất ổn, lúc này anh em Cố Bồi sẽ là người đại diện để ra tòa với nhà máy Hashimoto.
Trong lúc tinh thần của bà ta đang bất ổn sẽ được đưa vào bệnh viện tâm thần, anh em bọn họ không cần phải lo lắng bà ta đã sáu mươi tuổi lại có thêm một tình yêu tuổi xế chiều rồi lại bị đàn ông lừa gạt, gây thêm phiền phức cho họ nữa.
Trác Ngôn Quân vẫn không hiểu: “Vậy các con muốn gì?” Sau đó nói tiếp: “Cho con, mẹ cho con hết.”
Cố Bồi đứng lên nói: “Bà viết di chúc đi, tiền bạc thì bà tự chia, nhưng cổ phần…”
Anh còn chưa nói xong, Trác Ngôn Quân đã chợt hiểu ra, ngồi thẳng rồi nói: “Cho Sở Sở hết!”
Cố Bồi ngạc nhiên một lúc rồi sải bước tới cửa mở cửa ra, đúng lúc chào đón anh trai Paul của anh.
“Ha ha, anh vừa định gõ cửa thì em đã mở rồi à?” Paul nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!