Ở phương diện này, Lâm Bạch Thanh là người không hiểu nhất, cô thật sự cho rằng Hashimoto Kuro từng viết tin nhắn cầu cứu cho Cố Bồi, trong lòng thầm nghĩ nếu đã có thứ này, tại sao anh không lấy ra sớm hơn, bây giờ Hashimoto Juichi chắc cũng đã hỏa táng xong, giờ anh mới lấy ra thứ này, thế không phải là “Hoàng hoa thái cũng đã lạnh” rồi sao?
Cảnh sát Đổng cũng nghĩ như vậy, cầm tờ giấy và đọc, lại nhìn lần nữa: “Thi thể của Hashimoto Juichi có lẽ đã được hỏa táng, tôi nghĩ bây giờ xin đi khám nghiệm tử thi cũng không kịp.”
Cố Bồi lại bình tĩnh nói: “Chỉ cần làm qua là được, khoảng ba đến năm ngày, nếu điều tra không thấy vấn đề thì kết thúc vụ án, không sao.” Mắt nhìn thẳng vào cảnh sát Đổng, nói từng chữ: “Coi như giúp tôi một việc.”
Cảnh sát Đổng không hiểu lắm, nhưng cũng đồng ý: “Bây giờ tôi đi ngay.”
“Cũng không cần quá gấp, cơm nước xong rồi đi.” Cố Bồi đổi giọng, hỏi cảnh sát Đổng: “Khoảng thời gian trước tôi đã gặp cô Giai Thiến, nghe nói cô ấy yêu đương, chuyện tốt sắp tới, đến lúc đó nhớ thông báo.”
Nhắc đến con gái Đổng Giai Thiến, cảnh sát Đổng lắc đầu: “Có rất nhiều thế hệ giàu có đời thứ hai của thành phố cảng theo đuổi con bé, nhưng con bé chọn tới chọn lui, vậy mà lại chọn lấy một người đại lục…”
Vốn dĩ định nói phục vụ trong quân đội rất thối nát, nhưng nhớ tới Cố Bồi cũng có quân tịch, ông ấy đổi lời, nói: “Sĩ quan, dù là một người tướng mạo tuấn tú, nhưng nhà cửa trống trải, nghèo rớt mồng tơi.”
Lâm Bạch Thanh cảm thấy khá hứng thú với đề tài này: “Cô Đổng lại đi hẹn hò với người đại lục chúng tôi sao?”
Cảnh sát Đổng cười khổ: “Đúng vậy.”
“Tuy nói mọi thứ không nên gói gọn trong một từ, nhưng đại đa số quân nhân đại lục chúng ta đều có phẩm chất tốt, làm việc chắc chắn và quyết đoán, khi còn trẻ nghèo chút cũng không sao, sau này bọn họ cùng phấn đấu sẽ trở nên tốt hơn.” Lâm Bạch Thanh nói.
Chính vì cái gọi là mong con trai thành rồng, mong con gái thành phượng, cảnh sát Đổng luôn cảm thấy con gái yểu điệu của mình chọn đến hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, lại chọn lấy một thằng nhóc nghèo từ đại lục, trong lòng không vừa ý, nhưng không ngăn nổi việc con gái thích, cũng chỉ có thể tự an ủi mình: “Rồi sẽ tốt lên thôi.”
Người thành phố cảng sống với nhịp sống nhanh, vội vàng ăn cơm xong, cảnh sát Đổng liền rời đi.
Lâm Bạch Thanh vẫn không thể hiểu tại sao trong tay Cố Bồi lại có tin nhắn cầu cứu của Hashimoto Kuro, vả lại theo lý mà nói nếu như ông ta muốn báo án, điều tra rõ sự thật, lấy đả kích, hoặc là bắt giữ Hashimoto Koyasu, những thứ đó nhẽ ra nên được lấy ra sớm hơn, vậy tại sao bây giờ ông ta mới đưa ra?
Hai người dẫn theo con, lúc này phải đến cửa hàng mua quần áo cho Trác Ngôn Quân.
Đi trên đường, theo thói quen Cố Bồi muốn đưa cánh tay bảo vệ vợ con, thấy vợ chỉ nhìn mình mà không nhìn đường liền nhắc nhở cô quan sát các xe đang chạy vụt trên đường, vừa đi, vừa nói bốn chữ: “Tự g.i.ế.c lẫn nhau!”
Lâm Bạch Thanh vẫn không hiểu: “Tin nhắn cầu cứu kia thật sự là của Hashimoto Kuro gửi cho anh?”
Cố Bồi thấy là đèn xanh, ôm con gái và kéo vợ băng qua đường, những người giúp việc Philippines trên đường cũng không tận tâm như anh.
“Đương nhiên không phải, nhưng Hashimoto Koyasu sẽ cho là đúng, sau đó bọn họ sẽ tự g.i.ế.c lẫn nhau.” Cố Bồi nói.
Lâm Bạch Thanh suy nghĩ kỹ một lát, cuối cùng cũng hiểu ra, hiểu được dụng ý của Cố Bồi.
Hiện tại, tất cả mọi người ở nhà máy Hashimoto đang đoàn kết lại, muốn che giấu cái c.h.ế.t của Hashimoto Juichi, mà cái cái gọi là tin nhắn cầu cứu kia là lấy danh nghĩa Hashimoto Kuro, như vậy Hashimoto Koyasu và Hashimoto Kuro sẽ rạn nứt.
Cái c.h.ế.t của Hashimoto Juichi có điều tra ra được gì hay không thật ra không quan trọng.
Ông ta là một kẻ thất bại, ruồng bỏ con mình, c.h.ế.t cũng đã c.h.ế.t rồi.
Nhưng khi Cố Bồi lấy danh nghĩa của Hashimoto Kuro báo cảnh sát, cảnh sát thành phố cảng phải vào cuộc, điều tra.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!