Đôi mắt Cố Bồi sáng ngời, anh chằm chằm vào đứa cháu trai đột nhiên thay đổi một cách chóng mặt, cơ thể sạch sẽ, gọn gàng, trắng trẻo, nhưng không giấu đi nét tầm thường: “Vì các anh em của chú là Plok, Pete và Paul cũng được hưởng một phần.”
Cố Vệ Quốc cảm thấy nghèn nghẹn, Cố Bồi nói tiếp: “Vốn dĩ họ không cần và họ cũng không muốn, nhưng như cháu đã nói đấy, vì chúng ta đều là con cháu của nhà họ Cố, vì thế phải lấy một phần ở Linh Đan Đường, đúng không?”
Vì thế, miếng bánh béo bở của dây chuyền sản xuất thuốc trung y pha sẵn từng chỉ được chia cho những người anh em ở trong nước.
Sau này lại còn có bao nhiêu anh em của Cố Bồi nữa đây?
Điều này cũng đồng nghĩa với việc mỗi năm anh ta đều bị lỗ hơn mười nghìn ư?
Hôm nay Cố Vệ Quốc đến đây, ban đầu anh ta nghĩ rằng mình có thể giành được phần lớn công việc kinh doanh hơn bằng cách tham gia quản lý, đồng thời anh ta cũng có thể giúp Đổng Giai Thiến lấy được một tầng từ bệnh viện để cô ta có thể trưng bày thiết bị y tế mà không phải trả tiền thuê nhà và có thể bán chúng.
Nói thẳng ra là bọn họ chỉ chờ bệnh viện xây xong và hái quả ngọt.
Mà anh ta suy nghĩ non nớt như thế vì anh ta nghĩ Lâm Bạch Thanh không thể kinh doanh, đồng thời cho rằng Cố Bồi cũng là kẻ chỉ biết cầm d.a.o mổ, không hiểu về kinh doanh, anh ta cho rằng mình hiểu biết hơn bọn họ nên có thể chiếm hời.
Nhưng nếu không phải anh ta nghĩ rằng vợ chồng Lâm Bạch Thanh quá ngu ngốc, anh ta nên dự đoán từ trước rằng không thể lợi dụng bọn họ.
Và lời hứa mà anh ta đã hứa với Đổng Giai Thiến chắc chắn sẽ không được thực hiện.
Nhưng sau nhiều lần cân nhắc, anh ta vẫn không chịu bỏ cuộc, nói với Cố Bồi: “Chú nhỏ à, Bạch Thanh là do ông Cả Cố Minh nuôi nấng, thím muốn mở bệnh viện nhưng lại không để nhà họ Cố làm chung, đây là ăn cháo đá bát đấy!”
Ai cũng đều ích kỷ và ghen tị.
Về hoàn cảnh của Lâm Bạch Thanh, bác gái Đỗ là hàng xóm của cô mấy chục năm nên bà ấy hiểu rõ nhất.
Bà ấy nói: “Vệ Quốc à Vệ Quốc, Bạch Thanh đã đến Linh Đan Đường phụ việc vặt khi con bé chỉ mới mười bảy tuổi. Đến bây giờ khi đã làm ăn khấm khá thì hàng năm lại phải chia rất nhiều tiền cho nhà họ Cố mấy người. Về phần Linh Đan Đường, ai xây dựng nó đây, bác và ông Cả của cháu cùng một thế hệ, bác hiểu rõ hơn ai hết, bác khuyên cháu đừng quá tham lam, người không thẹn với lòng…”
Lâm Bạch Thanh được Cố Minh dìu dắt, cô là người tốt bụng, không vạch trần khuyết điểm của người khác, nhưng lúc này, cô cố ý nói với bác gái Đỗ: “Bác à, bác đừng nói nữa, Vệ Quốc có bệnh từ khi còn bé nên khó chịu trong lòng, nếu bác còn nói như thế thì coi chừng…”
“Bệnh gì, vô sinh sao, Vệ Quốc à, cháu còn trẻ như thế mà lại…” Đúng là bác gái Đỗ nói thế.
Vì vậy, vừa rồi cô muốn nói là không con không cháu!
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!