Chuyện kể rằng, dạo này người dân ở Đông Hải thịnh hành chuyện mặc váy cưới kết hôn, hôm nay chiếc áo cưới của Tiểu Thanh cũng đã đến.
Chiếc váy cưới của cô ấy không như bình thường, Lâm Bạch Thanh đã nhờ Liễu Liên Chi thuê nó từ một đài truyền hình.
Đó là một chiếc váy cưới, toàn bộ phần thân trên được thêu nhiều lớp màu đỏ xuyên thấu phức tạp, phần thân dưới không phải là đuôi váy nhiều tầng như truyền thống mà là một chiếc váy đuôi cá.
Người đẹp vì lụa, vì thế Tiểu Thanh nóng lòng muốn mặc nó vào vì cô ấy béo hơn một chút, vòng một đầy đặn hơn, ban đầu cô ấy lo lắng rằng mình sẽ không thể kéo nó lên, nhưng không chỉ kéo được nó lên và cô cũng cảm thấy thoải mái hơn vì bầu n.g.ự.c của cô đầy đặn hơn, sau khi mặc váy vào cô thấy tựa như các minh tinh nữ thường mặc trên TV, lúc này, rốt cuộc Tiểu Thanh cũng hiểu rằng tại sao cô dâu lại mặc váy cưới.
Cô ấy nhìn mình trong gương, không nén nổi cảm xúc: “Chị ơi, em đẹp quá!”
Sau đó cô nói tiếp: “Chị nhanh gọi điện thoại cho Mục sư ca, kêu anh ấy đến đây nhanh lên.”
Lâm Bạch Thanh gật đầu với em gái, cô nói: “Bây giờ là lúc thử quần áo. Ngày cưới, em nhất định phải trang điểm và làm tóc trước khi mặc váy cưới, như vậy sẽ đẹp hơn, đến lúc ấy Mục sư ca không thể nào rời mắt khỏi em đâu, nếu bây giờ em gọi anh ấy đến xem, đến khi kết hôn thì còn gì là bất ngờ?”
Tiểu Thanh nhìn mình trong gương, lại nhìn chị gái phía sau, chợt nhớ ra điều gì đó: “Chị ơi, chị vẫn chưa mặc váy cưới, sao chị không vào thử xem.”
Tiểu Nhã và Sở Sở chỉ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, lúc này một người gọi là chị, một người gọi là mẹ, đặc biệt là Sở Sở, cô bé theo Lâm Bạch Thanh từ khi còn nhỏ, có thể đứng vững, tay chân cũng linh hoạt, cô bé sợ mẹ không nghe thấy nên vội vàng nhảy lên bàn trang điểm: “Mẹ ơi, mẹ thử đi!”
Tiểu Thanh nhìn thấy Lâm Bạch Thanh nhìn váy cưới bằng ánh mắt hâm mộ, cô ấy lại nói: “Chị ơi, chị cũng chưa mặc váy cưới lần nào, chị mau mặc thử nó đi.”
Ở kiếp trước, Lâm Bạch Thanh không tổ chức hôn lễ chỉ vì nghèo khó.
Ở kiếp luân hồi này cô có điều kiện được tổ chức đám cưới và mặc váy cưới.
Nhưng cô sợ trung y sẽ bỏ lỡ cơ hội thâm nhập thị trường quốc tế nên cô cứ chạy đôn chạy đáo vì Linh Đan Đường, cô không nỡ dành thời gian tổ chức đám cưới nên không có cái đám cưới đơn giản nào diễn ra.
Cô là phụ nữ, cũng có niềm khao khát với váy cưới, cô đưa tay chạm vào nó và nói: “Chị thử được không?”
“Đến đây ạ, chị giúp em kéo xuống đi, chị lại đây thử nè!” Tiểu Thanh nói.
Lâm Bạch Thanh rung động, cô muốn thử một lần, nhưng lúc này đột nhiên Tiểu Nhã lại nói: “Chị ơi, chị mặc vào chắc sẽ rất đẹp đấy.”
Bỗng nhiên Lâm Bạch Thanh không muốn thử nữa.
Dù sao thì đó cũng là váy cưới của Tiểu Thanh, đám cưới là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời của Tiểu Thanh.
Lâm Bạch Thanh là chị lớn, cô không nên mặc váy cưới, như thế sẽ khiến người khác cảm thấy mình lấn át em gái.
Nếu như vậy, Tiểu Thanh sẽ cảm thấy đau lòng.
Lâm Bạch Thanh bỏ váy cưới xuống, rồi nói: “Thôi không cần đâu, chị không thích mặc mấy đồ như này.”
“Chị ơi, chị thử đi, chị mặc vào chắc chắn rất đẹp!” Tiểu Thanh tiếp tục ầm ĩ, Sở Sở và Tiểu Nhã cũng nói: “Chỉ thử thôi ạ, để bọn con/em xem một lần thôi.”
Lâm Bạch Thanh thẳng thừng từ chối: “Chị không muốn mặc.” Cô nói tiếp: “Tiểu Thanh à, em đi nấu cơm đi, chị đói rồi.”
“Chị đúng thật là, hiếm có cơ hội được mặc váy cưới, cũng không nghiện đâu mà.” Tiểu Thanh oán trách chị gái, cô ấy kéo Tiểu Nhã: “Đi thôi, em giúp chị một tay nhé.”
Bên cạnh đó, Tiểu Nhã ở chung với ba thì có bốn năm người giúp việc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!