Cố Bồi tiếp tục nắm tay, vừa xoa vừa bóp, anh nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Anh đã suy nghĩ kỹ rồi, anh thấy Lâm Bạch Thanh mở bệnh viện thì một số người trong nhà họ Cố lại có ý đồ xấu xa.
Anh cũng biết được Cố Vệ Quốc là người không biết thân biết phận nhất.
Nhưng anh không ngờ rằng Đông Hải lớn như thế, nhưng Đổng Giai Thiến và Cố Vệ Quốc lại cùng đến đây gây chuyện.
Tuy rằng anh đã đoán trước và đề phòng chuyện nhà họ Cố muốn kiện Lâm Bạch Thanh, chắc hẳn sẽ thua cuộc.
Tuy nhiên, là người thừa kế trung y của gia tộc, gia đình anh không những không nghiên cứu về trung y, mà những người trẻ ấy còn muốn tính kế chống lại cô và muốn làm cây tầm gửi sống nương tựa vào cô hết phần đời còn lại vì chú họ của anh có ơn với Lâm Bạch Thanh.
Cố Bồi tức giận về chuyện đó.
Lâm Bạch Thanh nhớ lại gì đó và nhìn vào cằm chồng Cố Bồi: “Vừa rồi anh bị Cố Vệ Quốc đánh, xương cốt của anh có sao không?”
Cố Bồi di chuyển chiếc cằm lên xuống rồi nói: “Không sao đâu em.”
Lâm Bạch Thanh nhìn vẻ mặt của chồng, cảm thấy có gì đó không ổn, cô cau mày hỏi: “Sao sắc mặt anh lại đau khổ thế, anh có tâm sự gì sao?”
Trong giây lát, Cố Bồi không nói nên lời, anh cũng không biết nói gì và nói như thế nào.
Tuy rằng anh và Lâm Bạch Thanh không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng chỉ có ba người phụ nữ xuất hiện trong cuộc đời anh là Trác Ngôn Quân, Sở Sở và người còn lại là cô.
Trác Ngôn Quân tự tay phá nát cuộc đời anh, mặc dù thể xác của anh vẫn vẹn nguyên lưng tâm hồn anh đã tan vỡ.
Chính đôi tay của Lâm Bạch Thanh đã từ từ chữa lành tâm hồn tan vỡ của anh.
Cô cũng đã cho anh sự cứu rỗi duy nhất trong cuộc đời này là Sở Sở.
Nhưng so với Trác Ngôn Quân và Sở Sở, cô mới là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh.
Cố Bồi vẫn nhớ rằng khi mới kết hôn, khi họ ân ái, Lâm Bạch Thanh từng trịnh trọng nói điều gì đó.
Cô nói: “Vài năm nữa hai ta có thể ly hôn.”
Khi ấy, Cố Bồi đã chống lại sự phản đối của tất cả người trong nhà họ Cố, anh làm theo di chúc đưa Linh Đan Đường cho Lâm Bạch Thanh.
Cô muốn tài sản của mình được công chứng trước khi kết hôn và anh đã sẵn sàng đồng ý.
Và vì câu nói đó mà anh thực sự đã nghiền ngẫm rất lâu.
Bởi lúc đó anh không hiểu tại sao vợ anh lại cảnh giác với anh đến vậy.
Cho đến mấy năm trước, anh thường thắc mắc cô có thích người nào khác hay không, nhưng để kế thừa trung y nên cô mới phải gả cho anh, lấy anh làm bàn đạp kết hôn rồi sau đó lại tính đến chuyện ly hôn.
Dù anh chưa bao giờ nghĩ rằng cuối cùng hai người sẽ ly hôn nhưng mỗi lần nghĩ đến vấn đề này, anh lại luôn xoắn xuýt.
Bởi vì anh cảm thấy vợ anh không tự nguyện chọn anh, một ngày nào đó khi cô muốn ra đi, nếu anh không để cô đi, chẳng phải anh sẽ là người không đứng đắn ư.
Nhưng cha anh lại muốn anh phải là người đứng đắn, anh không muốn làm trái lời cha.
Vì thế anh đã cố gắng hết sức để làm mọi việc để Lâm Bạch Thanh có thể cảm thấy thoải mái.
Nhưng không giây phút nào anh không lo lắng về chuyện vợ anh sẽ đòi ly hôn.
Mãi cho đến khi trải qua chuyện ngu ngốc của Cố Ngao Cương, sự độc ác của Hashimoto Juichi, hay sự tính toán vừa ngu ngốc vừa lộ liễu của người tự xưng là thông minh như Cố Vệ Quốc, cuối cùng Cố Bồi cũng hiểu được sự đề phòng của vợ mình đối với mình. Sau đó, anh quyết định nhờ Paul giúp cô thoát kiếp ve sầu, để cho nhà họ Cố không còn phải hút m.á.u cô trong việc quản lý bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!