Quả nhiên, Cố Bồi vốn sắp đi rồi, vừa thấy anh ta mở cửa xe, bèn dừng lại: “Vệ Quốc, chỗ ở của các anh em do cháu phụ trách nhỉ. Buổi trưa cháu đã đi đâu, có nghĩ tới Ngao Vũ cũng cần ăn cơm không?”
“Hai em ăn gì, để anh bỏ tiền.” Cố Vệ Quốc nói xong liền móc túi.
Cố Ngao Vũ đang ở tầng hai thò đầu ra nói: “Một bữa cơm thôi mà, để em trả cho. Không cần anh Năm bỏ tiền.”
“Cảm ơn thằng Tám. Buổi tối đến nhà anh ngủ nghỉ nhé. Anh tự làm cho mọi người một ít đồ nướng, lại mua thêm chút bia. Mọi người cũng đừng quấy rầy Bạch Thanh nữa, để cô ấy nghỉ ngơi cho tốt.” Cố Vệ Quốc nói.
Câu trả lời này của anh ta không tìm ra được sai sót nào.
Cố Bồi hỏi lại: “Dế mèn thì sao?”
Cố Vệ Quốc vội vàng móc ra: “Chúng cháu bắt hơn nửa ngày, eo mỏi đến mức sắp gãy rồi. Tổng cộng được mười cặp.”
Anh ta còn nói: “Ngao Văn bắt được ba cặp. Vệ Quân bắt được ba cặp. Cháu bắt được bốn cặp.”
Mười cặp dế mèn thực ra vốn dĩ không phải bọn họ bắt được, mà tùy tiện mua. Bàn về chuyện lừa đảo thì Cố Vệ Quốc thành thạo nhất.
Chuyện này anh ta làm rất tốt. Anh ta cho rằng cuối cùng bản thân cũng có thể đuổi chú nhỏ này đi.
Trời còn chưa tối, đợi đến lúc chú nhỏ vừa đi, Cố Vệ Quốc lập tức muốn tìm cơ hội ở cùng với Lâm Bạch Thanh. Đêm nay anh ta lại đi tìm đồng hồ, tranh thủ tìm được đồng hồ Rolex sẽ tặng cho Lâm Bạch Thanh một cái, tựa như khi còn bé tặng kẹo cho cô, quà nhẹ nhưng tình nặng.
Chắc chắn cô sẽ mừng rỡ trong lòng.
Kết quả bất thình lình Cố Bồi lại hỏi: “Ai giúp Bạch Thanh sửa sang? Có bản thiết kế phác thảo hay không? Các loại vật liệu sửa sang là do công ty nào cung cấp, dự tính phải xài bao nhiêu tiền?”
Cố Vệ Quân vốn định tiến lên, nhưng Cố Vệ Quốc vội nói: “Cháu có người bạn. Mười lăm ngàn đồng là có thể chi trả hết tất cả.”
“Sáng mai mang giấy chứng nhận của công ty bạn cháu đến, chú muốn xem thử.” Cố Bồi nói.
Cố Vệ Quốc ngẩn ra, trong lòng tự nhủ chú nhỏ này cũng thật là xảo quyệt. Bạn của anh ta chỉ là một chủ thầu đất, lấy đâu ra giấy chứng nhận.
“Không có giấy chứng nhận, vậy làm sao bảo đảm được chất lượng thi công. Lỡ như chất lượng công trình có vấn đề sao chúng ta yêu cầu bồi thường được?” Cố Bồi hỏi ngược lại.
Thế nhưng Cố Vệ Quốc rất nhẫn nại, vẫn ôn tồn như cũ: “Chú yên tâm, những chuyện này cứ tính hết cho cháu.”
“Tính hết như thế nào, cháu trả tiền đặt cọc thay bạn cháu sao? Cháu muốn trả bao nhiêu?” Cố Bồi hỏi lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!