Edit&Beta: Ái Tuyết“Thì sao chứ? Đến lúc đó ngươi cũng đã là người của ta. Ngươi đoán xem nàng còn muốn ngươi hay không? Ha ha ha ha... Lại nói, chính ngươi tự nguyện đi cùng ta đến đây, ngươi cảm thấy nàng sẽ nghĩ như thế nào? Chờ ta làm ngươi xong, ngươi muốn nói ra sự thật cũng đã trễ rồi.”
Linh Thánh không ngừng lui về phía sau, nhưng bị Diệp Lệ Tề vươn tay nhẹ nhàng bắt được cánh tay hắn, dù hắn ra sức giãy giụa vẫn bị ném ngã trên mặt đất.
“Ta không có lừa ngươi, thê chủ thật sự đã bán linh chi, nàng còn vì vậy mà bị thương ở trên núi! Ta thật sự không lừa ngươi!” Linh Thánh nửa thật nửa giả nói, muốn cho Diệp Lệ Tề tin tưởng. Lúc ấy Khấu Nam Trúc quả thật bị thương ngất xỉu ở trên núi.
Thật sự thì thê chủ từ đâu kiếm được ngân lượng bọn họ cũng không biết. Nhưng cho dù biết đi chăng nữa, tất nhiên hắn sẽ không bao giờ nói cho Diệp Lệ Tề biết. Hiện tại chỉ có thể lấy lý do thê chủ từng thoái thác với Lí chính ra để Diệp Lệ Tề tin tưởng.
Lúc này sắc mặt Diệp Lệ Tề âm tình bất định
*(tâm tình không ổn định), Khấu Nam Trúc chẳng lẽ thật sự có vận khí tốt như vậy sao? Lúc ấy sở dĩ Khấu Nam Trúc đi lên trên núi, là có bút tích nàng ta trong đó.
Ngày đó nàng ta lôi kéo hỏi vay tiền 'Khấu Nam Trúc', cái đồ ngốc tử 'Khấu Nam Trúc' kia thế nhưng nói bản thân không có tiền. Hơn nữa trong cơn say rượu, Diệp Lệ Tề tức giận liền đẩy 'Khấu Nam Trúc' một cái.
Nào ngờ 'Khấu Nam Trúc' ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, Diệp Lệ Tề hoảng loạn đem người ném ra sau núi liền đi về nhà. Bởi vì trong lòng sợ hãi nên nàng ta cũng không dám kéo người vào sâu bên trong núi, chỉ ném ở gần chân núi, 'Khấu Nam Trúc' sao có thể tìm thấy Linh chi ở đó chứ!
Bất quá lúc này nhìn thấy phản ứng của Linh Thánh, lại không giống như đang nói dối. Cái tên Khấu Nam Trúc này thật sự là gặp vận cức chó gì chứ? Không những có năm phu lang nhan sắc đều thuộc dạng xuất sắc nhất thôn, hiện tại còn tìm được Linh chi.
Diệp Lệ Tề lúc này tựa hồ cũng tin lời Linh Thánh nói, nhưng nàng ta cũng không muốn buông tha Linh Thánh.
Lòng đố kị Diệp Lệ Tề đã bị lửa ghen ghét thiêu đốt mạnh mẽ, Khấu Nam Trúc làm nàng ta mất mặt, nàng ta liền cho nàng đội nón xanh.
Năm phu lang của Khấu Nam Trúc nàng ta đã sớm để ý nhớ thương. Chỉ là cái đồ ngu xuẩn Khấu Nam Trúc tuy rằng luôn đánh chửi năm người bọn họ, nhưng lại không cho nàng ta tiếp xúc với bọn họ nhiều.
Lúc này không phải là cơ hội tốt của nàng ta sao? Diệp Lệ Tề ngồi xổm xuống bắt lấy vai Linh Thánh. Mắt thấy tay nàng ta vươn ra sắp đem y phục hắn kéo xuống.
“A!”
Cổ tay đột nhiên đau xót, Diệp Lệ Tề không nhịn được la lên một tiếng.
“Ai?”
“Người muốn mạng ngươi!” Thân ảnh Khấu Nam Trúc quỷ dị lộ ra phía sau hai người, Diệp Lệ Tề nghe thấy thanh âm lạnh như băng kia cũng run rẩy một trận.
*Các bạn đón đọc chương mới sớm nhất tại Wattpad nhé! Edit&Beta: Ái TuyếtTay Khấu Nam Trúc bắt lấy cổ nàng ta, không tốn chút sức nào đem cả người nàng ta nhấc lên. Cảm giác hít thở không thông truyền đến, Diệp Lệ Tề nghẹn thở đến hai mắt đỏ bừng, hai chân ở trong không trung đá lung tung, phản kháng.
Đáng tiếc chỉ phí công giãy giụa, đến một góc áo Khấu Nam Trúc, nàng ta cũng với không tới. Đại não thiếu oxy ý thức bắt đầu chậm rãi mơ hồ.
“Lần trước ta đã tha ngươi một mạng, làm sao vẫn không biết hối cải?” Khấu Nam Trúc động sát tâm. Trong trí nhớ của nàng, Diệp Lệ Tề vốn không phải dạng người tốt lành gì. Luôn lấy thân phận bằng hữu lừa lấy không ít tiền của nguyên chủ, sau đó lại lật mặt khoe khoang khoác lác nói với người khác rằng nguyên chủ là đại ngốc tử. Vốn dĩ ân oán nàng ta cùng nguyên chủ nàng không muốn quản tới, nhưng nàng ta lại nhiều lần tới cửa khiêu khích nàng, đây là vội vàng tìm chết a.
“Đi! Về nhà.” Khấu Nam Trúc quay đầu nói với Linh Thánh còn ngây ngốc ngồi trên mặt đất. Giọng nói của nàng thoáng thả chậm, khiến Linh Thánh bị chấn kinh cũng lấy lại bình tĩnh một chút.
Sau đó nàng bắt lấy Diệp Lệ Tề, trực tiếp đi về hướng phía sau núi.
Sau núi vốn dĩ ít người qua lại, hơn nữa dọc theo đường đi Khấu Nam Trúc cố tình tránh mặt những người khác. Diệp Lệ Tề chỉ cảm thấy tuyệt vọng, nàng ta đến cơ hội cầu cứu cũng không có.
Khấu Nam Trúc xách nàng ta, như là xách một con gà, thẳng đến chỗ sâu trong núi liền trực tiếp đem nàng ta ném vào trong đó. Có thể trở về hay không, phải xem vận khí nàng ta rồi.
Diệp Lệ Tề vừa thấy xung quanh đều là đại thụ rậm rạp cùng bụi cỏ mọc cao bằng nửa người lớn. Còn ẩn ẩn nghe được âm thanh gào rống từ dã thú không biết tên truyền đến. Hình ảnh lão hỗ lần trước Khấu Nam Trúc giết chết không biết vì sao lại xuất hiện ở trong đầu nàng ta.
Lúc này nàng ta mới chân chân chính chính cảm nhận được, Khấu Nam Trúc so với những lão hổ mãnh thú ngoài kia còn đáng sợ hơn. Nhưng lúc này nếu muốn sống sót chỉ có thể cầu xin Khấu Nam Trúc, nàng ta thề rằng về sau cũng không dám chọc vào Khấu Nam Trúc nữa.
“Nam Trúc! Nam Trúc! Là ta sai rồi, về sau ta nhất định cái gì cũng đều nghe ngươi, ngươi đừng đem ta ném ở chỗ này a.”
Diệp Lệ Tề khóc đến nước mắt nước mũi tèm nhem, Khấu Nam Trúc nhìn thấy trong lòng dâng lên một trận chán ghét. Có câu nói rất đúng 'Không phải cứ gây ra chuyện rồi, nói một câu thực xin lỗi là có thể nhận được sự tha thứ.'
“Nam Trúc! Chúng ta không phải bạn tốt sao? Ta cầu xin ngươi! Đừng ném ta vào đó.”
“Có thời gian cầu ta, còn không bằng nghĩ cách trốn tránh bầy sói phía sau lưng ngươi như thế nào đi.”
Thân mình Diệp Lệ Tề cứng đờ, run rẩy chậm chạp quay đầu lại. Chỉ thấy trong đêm đen mấy đôi mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm nàng ta.
Bóng ma tử vong bao phủ trên đầu nàng ta, lúc này nàng ta mới biết được. Thời điểm con người chịu hoảng sợ cực độ, căn bản đến khóc cũng không khóc được.
Chỉ có thể xoay đầu nhìn về phía Khấu Nam Trúc, hy vọng nàng có thể thay đổi chủ ý. Chỉ là khi nàng ta quay đầu lại, thân ảnh Khấu Nam Trúc sớm đã không thấy đâu.
- ------------------------------------
Mấy ngày sau, Lí chính tìm tới Khấu Nam Trúc.
“Lại tới nữa? Ta đã nói ngài tìm lầm người rồi.” Khấu Nam Trúc từ dưới ruộng ngẩng đầu, nói một câu qua loa có lệ. Lí chính không biết phát bệnh thần kinh gì, thế nhưng lại muốn nàng đảm đương vị trí Lí chính. Nàng không có khát vọng làm quan quyền vĩ đại gì đó đâu.
“Nam Trúc a, hôm nay ta tới không phải vì chuyện muốn ngươi tiếp nhận vị trí Lí Chính.”
“Vậy là chuyện gì?”
“Ta muốn phiền toái nhờ ngươi dẫn người lên núi tìm Diệp Lệ Tề một chút.” Nói xong Lí chính còn lưu ý nhìn sắc mặt Khấu Nam Trúc, thấy trên mặt nàng không có phản ứng gì khác lạ, mới nói tiếp: “Diệp Lệ Tề mất tích mấy ngày rồi, tìm khắp trong thôn cũng không phát hiện bóng dáng nàng ta đâu. Chúng ta thử suy đoán, nàng ta rất có thể đã đi vào trong núi.”
“Nàng ta đi vào trong núi thì có liên quan gì tới ta?”
“Trong thôn chỉ có mình ngươi đi vào núi lại có thể bình an trở ra, cho nên ta chỉ có thể nhờ ngươi giúp đỡ, mang vài người trong thôn đi vào trong đó. Chúng ta cùng đi lên trên núi tìm nàng ta một chút, rốt cuộc thì đều là người cùng một thôn. Cũng không thể thấy chết mà không cứu.” Lí chính tận tình khuyên bảo.
Thực ra Lí chính có một suy đoán nữa là, khả năng Diệp Lệ Tề mất tích cùng Khấu Nam Trúc thoát không được quan hệ trong đó. Nhưng nhìn Khấu Nam Trúc vẫn luôn bất động thanh sắc, bà cũng không còn nắm chắc được mấy phần. Bất quá trực giác cho bà biết, Khấu Nam Trúc sẽ không vô duyên vô cớ đi giết người, trừ phi có chuyện gì đó mà bà không biết đến.
Bất quá mọi suy đoán đều không có chứng cứ, phỏng đoán cũng chỉ là phỏng đoán. Huống hồ Khấu Nam Trúc nếu đáp ứng hỗ trợ, cũng có thể tránh thoát hiềm nghi trong lòng các thôn dân. Nếu hai người thực sự có thù oán, bà cũng không muốn giúp người khác đi tìm Diệp Lệ Tề.
Bản thân Lí chính vẫn chưa phát hiện ra, cán cân trong lòng bà theo bản năng đã lặng lẽ nghiêng về phía Khấu Nam Trúc.
Khấu Nam Trúc vốn không muốn đi, nhưng mỗi ngày Lí chính đều tới tìm, nàng cũng có chút phiền.
“Muốn ta đi? Có thể! Nhưng phải có điều kiện, ta đã dẫn các ngươi đi lên núi thì sau này không được đến quấy rầy cuộc sống ta nữa. Ta cũng không làm Lí chính.”
Lí chính do dự, bà biết chỉ khi Khấu Nam Trúc nguyện ý dẫn dắt thôn dân, Thiều Nam thôn mới có thể thoát khỏi tình cảnh nghèo khó hiện tại. Cho nên bà mới nguyện ý đem vị trí Lí chính ra nhường cho nàng.
Nhưng Khấu Nam Trúc rõ ràng muốn mượn chuyện này thoát khỏi ý tứ của bà.
Lấy tình huống hiện tại mà nói, rất rõ ràng nếu thôn có Khấu Nam Trúc dẫn dắt sẽ tốt hơn nhiều so với đi tìm Diệp Lệ Tề cũng chỉ là một tên chơi bời lêu lổng. Nếu không phải phu lang nàng ta mỗi ngày ở trước cửa nhà bà khóc nháo, bà cũng không muốn mạo hiểm kêu người vào núi tìm người.
Nhưng chuyện bà tới tìm Khấu Nam Trúc đã có không ít thôn dân nhìn thấy. Nếu Khấu Nam Trúc không đáp ứng hỗ trợ dẫn đường, thanh danh người Thiên Tích sợ sẽ tổn hại.
Hết chương 19