Đọc xong, lão thái giám lại dùng giọng nói chói tai nói: “Sở thế tử, bệ hạ nói ngài phải lập tức rời khỏi đế đô, người hộ tống của ngài đã đợi bên ngoài thiên lao”
Lão thái giám còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ hộ tống.
Nói xong liền rời khỏi phòng giam.
Chờ lão thái giám đi rồi, Sở Dạ liền nhìn về phía Sở Hưu: “Nhị ca, ta đi rồi huynh phải chăm sóc cho mẫu thân.”
Nói xong, hắn bước ra khỏi phòng giam mà không ngoảnh lại.
Nhìn theo bóng lưng của Sở Dạ, Sở Hưu không biết nên nói lời từ biệt như thế nào.
Cho đến khi Sở Dạ đã đi xa, Sở Hưu vẫn không nói gì.
Sở Dạ đi rồi, Sở Hưu rời đi một lúc rồi lại quay lại tìm hai người Đông Phương Khinh Nhu và Trần Cửu Thành.
“Nói thật, loại người như các ngươi bình thường không có tư cách để gặp ta, nhưng ta đã hứa với tam đệ, nói được làm được, các ngươi yên tâm đợi ở đây,
không lâu sau sẽ có người đến đón hai người các ngươi ra ngoài.”
Sở Hưu đã điều tra chỉ tiết về hai người họ, việc họ phạm phải chẳng có gì nghiêm trọng, nhưng quan trọng là đã đắc tội người không nên đắc tội.
Nói xong, Sở Hưu cũng rời khỏi thiên lao.
Đông Phương Khinh Nhu và Trần Cửu Thành đều không để ý tới thái độ của Sở Hưu.
Chỉ cần có thể rời khỏi thiên lao này, cái gì bọn họ cũng không quan tâm. Khi mặt trời chiếu sáng trên đống đổ nát của thành Thiên Ninh.
Một hàng dài hơn hai nghìn người, mặc lông vũ vàng và áo giáp bạc, hộ tống một cỗ xe cực kỳ sang trọng đi về phía ngoài thành Thiên Ninh.
Đội quân này có một quân hào, gọi là Kinh Vũ, là cấm quân của đế đô, chủ yếu chịu trách nhiệm bảo vệ an ninh cho thành Thiên Ninh, trực tiếp nghe theo lệnh của đương kim bệ hạ.
Hôm nay lại để hộ tống một mình Sở Dạ.
Trận thế này nhất thời làm kinh động toàn bộ đế đô, thu hút vô số người vây xem.
Cảnh tượng này đúng như lời lão thái giám đã nói. Thực sự là hộ tống Sở Dạ rời đi.
Nhưng chỉ có Sở Dạ biết, hơn một nửa lộ trình từ thành Thiên Ninh đến Trường Uyên Tuyệt Cảnh đều nằm trong lãnh thổ Đại Chu.
Nếu hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn bên trong lãnh thổ Đại Chu, lão già nhà hắn tuyệt đối không bỏ qua.
Đây chính là lý do tại sao hoàng thất coi trọng hắn như vậy.
Điều quan trọng nhất là, hoàng thất muốn nói cho mọi người biết, Sở Dạ đã rời khỏi đế đô. Về phần sau khi rời khỏi đế đô, nếu như hắn xảy ra chuyện gì đó, sẽ không liên quan gì đến hoàng thất nữa, cỗ xe mà Sở Dạ đang ngồi là một chiếc Dạ
Minh màu tím vàng, trên đỉnh có lông vũ màu đỏ, trục xe làm bằng sắt đen.
Toàn thân được rèn bằng vàng tím, mặt ngoài được khảm một ngàn ba trăm bốn mươi hai viên ngọc bích đủ màu sắc rực rỡ.
Ngay cả tuấn mã kéo xe cũng có đến mười sáu con. Giống như một tòa cung điện di động. Ở trong đế đô.
Không ai không biết chủ nhân của cỗ xa Dạ Minh màu tím vàng này chính là Sở Dạ.
Cũng chỉ có kẻ quần là áo lượt như Sở Dạ mới dám ngồi cỗ xe như vậy, vênh váo đi khắp đế đô.
Nhìn thấy cỗ Dạ Minh màu tím vàng được hộ tống bởi hai ngàn quân Kinh Vũ, đám đông ven đường bàn tán xôn xao, nhiều cảm xúc khác nhau.
“Mau nhìn đi, không phải hắn vừa vào thiên lao sao? Sao cỗ xe của thế tử Sở gia lại đi ra nhanh như vậy?”
“Ai mà biết được, đã ra ra vào vào bao nhiêu lần rồi? Cũng không có gì đáng kinh ngạc, chỉ không biết hôm nay lại giở trò gì thôi.”
“Mặc kệ là giở trò gì, miễn là dính líu đến vị này thì đều không phải chuyện gì tốt.”
Trong những lời nghị luận đó có đủ loại âm thanh, nhưng không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Khi vô số cuộc thảo luận tụ tập lại với nhau, cũng chỉ còn lại tiếng ầm ầm hỗn loạn của đội ngũ áp giải Sở Dạ đi xa dần, tránh xa những lời nghị luận đó, cho đến khi biến mất... chờ đến khi đội ngũ áp giải Sở Dạ rời khỏi đế đô...
Một gã mập mạp và một thanh niên xinh đẹp cũng lặng lẽ được đưa ra khỏi thiên lao, nhìn thấy ánh sáng đã lâu không thấy, giờ phút này hai người đều vô cùng hưng phấn: “Tên mập chết tiệt, ngươi có nhớ nơi mà Sở gia đã nói không?”
“Nhảm nhí, đầu của béo gia đây là một cái bàn tính sống, cái gì cũng nhớ.”
“Vậy thì đi nhanh đi.”
“Gấp gáp cái gì? Nhịn nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới được ra ngoài, tìm chỗ nào ăn uống no say trước đã.”
“Ngươi có tiền sao?”
Phía nam Đại Chu, bên ngoài Ngọc Lâu quan.
Một mảnh hoang mạc màu vàng trải dài ba ngàn dặm, bão cát tàn phá khắp nơi, khiến người bình thường hoàn toàn không thể sống sót được ở đây, muốn đến Trường Uyên Tuyệt Cảnh, nhất định phải đi qua hoang mạc này.
Đội quân Kinh Vũ hộ tống Sở Dạ đến đây thì không tiếp tục đi về phía trước nữa.
Thay vào đó, Sở Dạ được giao cho một nhóm điển vệ Mạt Ngục Ti chỉ có mười tám người.
Từ đế đô thành Thiên Ninh đến Ngọc Lâu quan, đi qua bốn đạo mười ba phủ.
Quân Kinh Vũ có thể hộ tống Sở Dạ đến đây đã là giới hạn lớn nhất, cũng đã cho Sở Tiếu Thiên đủ mặt mũi.
Trong hành trình tiếp theo, sự sống chết của Sở Dạ sẽ không liên quan gì đến Đại Chu nữa.
Đội ngũ mười tám người này mới là mấu chốt áp giải Sở Dạ.
Chớp mắt, ba ngày đã trôi qua...
Trong ba ngày này, Sở Dạ chưa bao giờ bước ra khỏi xe ngựa.
Mười tám điển vệ cũng không dám làm phiền đến hắn.
Trong cỗ xe, Sở Dạ tĩnh tâm đắm chìm trong một ngọn núi cằn cỗi ở chỗ sâu thẳm trong linh hồn, trên người Sở Dạ cất giấu rất nhiều bí mật, bí mật lớn nhất là hắn không thuộc về thế giới này. Chỉ là ở kiếp trước, sau khi Sở Dạ dung hợp với một ý thức được gọi là chúa tể xong thì sống lại ở thế giới này. Sau khi Sở Dạ sống lại, được sinh ra từ bụng Bạch Nương, trong linh hồn liền có một ngọn núi hoang.
Ngọn núi hoang này tên là Cố Thổ.
Là nghĩa trang mai táng các thần ma thời viễn cổ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!