Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

Hôn sự của Giang La và Kỳ Thịnh không phải chỉ là chuyện riêng của hai người họ mà còn là chuyện liên quan đến cả hai bên gia đình.

Giang La không hề hay biết rằng, nhà họ Kỳ và nhà họ Lục là đối thủ cạnh tranh một mất một còn trên thương trường.

Thế lực của cả hai nhà gần như bao trùm một nửa lĩnh vực khoa học kỹ thuật, việc tranh giành thị trường cũng diễn ra vô cùng gay gắt, đấu đá xâu xé lẫn nhau là chuyện bình thường như cơm bữa, hơn nữa còn có rất nhiều trường hợp kiện tụng cả ra tòa. Thậm chí trong hoạt động quảng bá vào những năm đầu, cả hai công ty cũng thường xuyên làm những chuyện xấu nhằm hạ thấp đối thủ.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Hai tập đoàn lớn này đều không vừa mắt nhau, thậm chí còn lời qua tiếng lại, nói tóm lại thì mối quan hệ giữa hai bên khá là gắt gao.

Kỳ Thịnh dồn hết tâm trí vào công ty trò chơi riêng của mình nên rất ít khi tham gia vào công việc kinh doanh của gia đình. Cho dù anh đã biết một ít chuyện của mẹ Giang La, nhưng anh chỉ coi Lục Mạn Chi là một ngôi sao lớn đã từng nổi đình nổi đám một thời và có nhà họ Lục giàu sang quyền thế chống lưng mà thôi, anh chẳng hề quan tâ m đến mối qua hệ giữa hai nhà một cách thật sự nghiêm túc.

Thế nên mãi cho đến khi ngày cử hành hôn lễ với Giang La sắp tới, anh mới muộn màng phát hiện ra chuyện này.

Anh hoảng hốt đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Khi cả hai bên gia đình còn chưa hay biết gì đến chuyện này thì Kỳ Thịnh đã lên kế hoạch dụ dỗ Giang La đi lấy giấy chứng nhận kết hôn trước. Đến lúc đó cho dù là người nhà của hai bên gây ra chuyện lớn gì đi nữa, chỉ cần đã cầm giấy chứng nhận kết hôn trong tay rồi thì gạo cũng đã nấu thành cơm, chắc chắn không có chuyện vừa mới kết hôn mà đã ly hôn ngay.

Ông cụ Kỳ tuổi đã cao, hiện tại đã là tám mươi chín tuổi rồi nhưng cơ thể vẫn được coi là dẻo dai, khỏe mạnh. 

Tuy rằng ngay từ đầu ông ấy đã có ý muốn Kỳ Thịnh kết hôn với Lê Sơ Lạc, như vậy thì hai nhà Kỳ - Lê có mối quan hệ liên minh chặt chẽ với nhau, có thể cùng nhau đối phó với đối thủ cạnh tranh lớn nhất là tập đoàn Lục thị bên Hồng Kông.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Nhưng tính một đằng thì chuyện lại ra một nẻo, Kỳ Thịnh vốn đã chẳng bao giờ chịu nghe lời, giờ lại dẫn theo một cô gái khác trở về gặp ông, sống chết nhất quyết phải cưới được cô gái này, trông có vẻ như anh vô cùng thích cô. 

Nghe nói lúc cầu hôn còn làm ầm ĩ, màu mè đến mức thái quá.

Anh liên kết trực tuyến và ngoại tuyến lại với nhau, tạo ra cái game mèo con kia và rồi tung ra đồ VIP dành cho đám cưới hoàn toàn mới vào ngày hôm đó, thậm chí còn phân phát đồng vàng trị giá hàng chục triệu trong game chỉ để thu thập những lời chúc phúc ngọt ngào của tất cả mọi người từ khắp mọi miền đất nước cho cô gái nhỏ này.

Ông cụ Kỳ không thể hiểu nổi mấy trò của những người trẻ tuổi. Khi nghe trợ lý mặt mày hớn hở nói đến những chuyện này, ông ấy đều giữ khuôn mặt cau có suốt cả toàn bộ quá trình.

Còn chưa kết hôn mà đã cưng chiều đến như vậy, sau khi kết hôn xong không biết sẽ cưng chiều đến mức nào nữa.

Nhưng mà, thôi bỏ đi.

Năm đó, một tay ông ấy lo liệu hết tất cả việc cưới xin của ba mẹ Kỳ Thịnh, dù kết hôn thế nào, nếu không xuất phát từ sự tự nguyện thì cho dù là kết hôn với nhà giàu sang phú quý cũng rất khó để có thể có được hạnh phúc.

Thấy Kỳ Thịnh thích cô đến mức đó, ông ấy bèn lập tức bảo anh đưa cô về nhà gặp mặt.

Lần đầu ra mắt, ấn tượng cũng không tệ lắm. Cô gái nhỏ này mặc dù rất xinh đẹp, nhưng trên người không có chút kiêu căng nào, vừa khiêm tốn vừa ngốc nghếch, ngược lại điều này lại làm cho ông ấy khá hài lòng.

Khi nói về ba mẹ của mình, Giang La nói rằng trước kia ba mình mở một sạp bán đồ ăn rất có tiếng ở chợ đêm, ông cụ Kỳ khẽ nhíu mày, gia thế này… Hình như có chênh lệch hơi lớn.

Thế nhưng, khi nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy yêu thương cưng chiều của Kỳ Thịnh dành cho cô…

Thằng nhóc này từ nhỏ đã có tình cảm sâu sắc, nhưng chưa từng thấy nó thích cái gì nhiều đến mức như vậy.

Thôi bỏ đi, cho dù gia thế nhà gái kém một chút, cũng không có gì là quá to tát. 

Mặc dù, liên hôn giữa hai nhà có thể hợp tác giúp đỡ lẫn nhau, nhưng chỉ cần thế hệ trẻ kiên quyết không chịu thua kém, hăng hái tiến lên, liên hôn hay không liên hôn cũng chẳng quan trọng mấy, ông ấy tin tưởng năng lực của Kỳ Thịnh có thể phát triển sự nghiệp gia đình càng thêm lớn mạnh, ngày một tiến xa hơn.

Cho nên lần đầu gặp mặt, ông cụ đã không hỏi gì liên quan đến gia thế, mà chỉ nhìn vào nhân phẩm và tính cách của cô gái nhỏ, cô cũng coi như là đã vượt qua được cửa ải này nên ông ấy đã đồng ý hôn sự của bọn họ.

Về đến nhà, Kỳ Thịnh ôm cô vào trong lòng rồi bắt đầu trêu ghẹo cô.

Cuộc sống ở chung với nhau ngọt ngào như mật, Kỳ Thịnh lúc nào cũng muốn có những cử chỉ thân mật với cô, Giang La cũng đã quen rồi.

Thế nhưng cô lại dùng đầu ngón tay của mình nghịch nghịch cúc áo anh, tò mò hỏi: “Nhìn vẻ mặt của ông nội, hình như ông ấy cảm thấy nhà em không xứng với nhà anh thì phải.”

Cô cảm thấy hơi khó chịu, cô không muốn bị người khác xem thường. 

“Đừng suy nghĩ nhiều, không có chuyện này đâu, ông nội anh không quan tâm gia cảnh, chỉ quan tâm nhân phẩm thôi.”

“Nhưng em vẫn còn chưa nói hết sự thật, tại sao anh không cho em nói về mẹ em thế?”

Kỳ Thịnh dùng mũi nhẹ nhàng cọ cọ vào cổ của cô, khẽ vuốt v.e ngắm nhìn cô rồi dịu dàng nói: “Chuyện này, chờ đăng ký kết hôn xong rồi nói sau.”

“Khi nào thì đăng ký kết hôn?”

“Ngày mai.”

“Ngày mai!!!”

Giang La kinh ngạc hỏi: “Có phải quá vội vàng không?”

“Em không muốn sớm có danh phận à?”

Kỳ Thịnh giở trò xấu xa vuốt v.e cô, hô hấp của cô chợt trở nên hỗn loạn: “Sao anh... Sao anh... Không nói... Đi ngay bây giờ luôn.”

“Bây giờ…”

Kỳ Thịnh khẽ hé miệng ra, hơi thở nóng bỏng của anh phả vào cổ của cô, nhẹ nhàng lướt qua tai rồi lại qua tóc cô: “Bây giờ, anh muốn làm chuyện khác cơ.”

Trên phương diện này, Kỳ Thịnh dùng rất nhiều chiêu trò, nhưng Giang La lại rất thích anh như thế. Cả hai người họ trong chuyện này đều rất tham lam, một ngày phải làm đến vài lần, lúc cao trào Giang La rất thích gọi anh là “anh trai.”

“Ngày mai e rằng không được” Giang La thở dài, dịu dàng nói với anh: “Mẹ và cậu em đã cố ý đi mời thầy bói xem ngày, trong khoảng thời gian này không có ngày nào là ngày đẹp cả, phải đợi đến mùng tám tháng sau mới là ngày đẹp.”

“Bạn Giang La ơi, em vẫn tin vào cái này à?”

“Chủ yếu là nhà em khá tin vào cái này, nhất là hai cậu của em, ngày hôm qua hai người họ còn bảo em viết ngày giờ tháng năm sinh của anh để thầy bói chọn ra ngày lành tháng tốt mà đính hôn, dù sao thì những lễ nghi này cũng rất phức tạp...”

Con cái của nhà họ Lục đều là con trai, chỉ sinh ra duy nhất một cô con gái là Giang La, hơn nữa còn là đứa trẻ thất lạc nhiều năm mới tìm được trở về nên cực kỳ cưng chiều cô, nâng niu cô như hòn ngọc quý trên tay.

Hai người cậu, cậu cả lạnh lùng chín chắn, tính cách trầm tĩnh ít nói, còn cậu hai thì hoạt bát, nhiệt tình, hài hước, tuy tính cách rất khác nhau nhưng cả hai đều cực kỳ yêu thương Giang La, thậm chí còn chiều chuộng cô hơn cả con đẻ của mình. 

Lần này nghe nói cô đã đồng ý lời cầu hôn của bạn trai, mặc dù công việc ở công ty rất bận rộn nhưng họ vẫn bảo Giang La đưa ngày sinh tháng đẻ của bạn trai cho mình để đi tìm thầy bói coi bói trước, rồi sau đó sẽ theo ngày mà thầy bói chọn tổ chức lễ đính hôn, tuyệt đối không thể qua loa chậm trễ.

Thậm chí hai người cậu cứ luôn miệng nói rằng trước khi đính hôn, phụ huynh của cả hai bên phải gặp mặt nhau trước. Lúc hai gia đình gặp nhau cũng không thể chỉ có Giang Mãnh Nam và Lục Mạn Chi đi mà hai người họ cũng phải đi cùng, tuyệt đối không thể để gia đình bên kia coi thường cháu gái nhỏ của mình.

Thế nhưng, về việc sinh thần bát tự, Kỳ Thịnh câu kéo rất lâu vẫn không đưa. Trong điện thoại, cậu cả đã rất tức giận, nói anh nếu đã không thành tâm như vậy thì còn kết hôn cái gì nữa.

Mỗi lần Giang La thúc giục Kỳ Thịnh, Kỳ Thịnh đều nói phải lấy giấy chứng nhận trước, những chuyện khác để sau hẵng nói.

Cô cũng không biết vì sao Kỳ Thịnh lại cố chấp với chuyện đăng ký kết hôn như vậy, cô bất đắc dĩ nói: “Em không thể giấu ba mẹ và các cậu đăng ký kết hôn trước được, kết hôn là chuyện lớn, phải dựa theo sự sắp xếp của họ, hơn nữa còn chưa đính hôn, ngay cả lễ ăn hỏi cũng chưa có, làm sao chúng ta có thể đăng ký kết hôn được.” 

Giang La từ trước đến nay vẫn luôn là một cô gái ngoan ngoãn biết nghe lời, cô hy vọng có thể tổ chức một hôn lễ hoành tráng và tốt đẹp dưới sự lo liệu và chúc phúc của ba mẹ và người nhà

“Đăng ký kết hôn trước cũng được, việc trì hoãn đám cưới cũng không phải là không thể, nhưng ít nhất cũng phải để cho ba mẹ em và ông nội anh gặp mặt nhau một lần, nếu không thì không thể danh chính ngôn bất thuận...”

“Không thể để bọn họ gặp mặt được.” Kỳ Thịnh quả quyết cự tuyệt: “Ít nhất là bây giờ. Không được, chúng ta phải đăng ký kết hôn đã rồi nói sau.”

Giang La lập tức từ trên người anh đứng lên, Kỳ Thịnh nhíu mày, ôm eo ấn cô, để cô ngồi vững trên người mình như trước, không cho cô rời đi.

Hai người họ rất thích kiểu vừa bàn bạc sự việc, vừa ‘vui vẻ’ với nhau, cực kỳ hài hoà.

“Kỳ Thịnh, anh như vậy thật quá đáng, hôm nay ông nội cũng đã nói muốn gặp mặt phụ huynh hai bên rồi mà, rốt cuộc là anh có ý gì hả, anh cảm thấy nhà em không xứng với nhà anh sao?”

“Không phải thế.” Kỳ Thịnh nắm tay cô, xoay người đè cô xuống, đan chặt mười ngón tay mình với tay cô, những giọt mồ hôi của anh nhỏ xuống cái bụng phẳng lỳ của cô: “Hai nhà chúng ta, môn đăng hộ đối, à không, không chỉ môn đăng hộ đối đâu, mà nói đúng hơn chính là ngang tài ngang sức.” 

Sau nhiều năm cạnh tranh trên thương trường, không bên nào có thể thực sự áp đảo bên nào, cho nên mối quan hệ giữa hai bên vô cùng căng thẳng.

Chính vì điều này mà ông cụ Kỳ đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào Kỳ Thịnh. Sau khi ông thực sự nắm toàn quyền, sự đổi mới công nghệ mà anh mang lại sẽ giúp tập đoàn Kỳ Thị trong tương lai chiếm thị phần lớn hơn trong cuộc cạnh tranh thị trường và áp đảo hoàn toàn tập đoàn Lục Thị. 

Dưới sự chất vấn không ngừng của Giang La. Kỳ Thịnh rốt cuộc cũng nói ra chuyện hai nhà Kỳ Lục cạnh tranh nhiều năm như nước với lửa cho cô biết.

Giang La nghe xong thì lập tức sững sờ.

“Đã là năm 2015 rồi, vẫn còn có chuyện như vậy sao?”

Kỳ Thịnh để cô quỳ trước người của mình, sau đó ôm lấy vòng eo thon thả của cô: “Đương nhiên là có, thế giới này có rất nhiều chuyện kỳ lạ. Nói tóm lại, để tránh đêm dài lắm mộng, ngày mai chúng ta phải đi đăng ký kết hôn.”

“Không được.”

Giang La quay đầu nhìn anh: “Ngày mai không được.”

Kỳ Thịnh cau mày, một động tác đột ngột khiến cô không chịu được phải cúi xuống, phải hơn mười giây sau cô mới có thể trở lại bình thường.

Ánh mắt cô uể oải nhưng cực kỳ quyến rũ, quay sang nhìn anh, tình cảm dâng trào: “Anh trai...”

Kỳ Thịnh cúi người hôn nhẹ bên lên ‘lúm đồng tiền’ xinh đẹp mê hoặc trên lưng cô: “Anh còn chưa cho phép, sao em lại bỏ ra rồi.”

“Anh trai, em nghĩ kỹ rồi. Bây giờ chúng ta đi đến cục dân chính đi.”

“Bây giờ?”

“Đúng.” Giang La nhìn thời gian đang trôi qua, hai giờ hai mươi lăm phút chiều. 

“Bây giờ chúng ta tới cục dân chính, chắc chắn vẫn còn kịp.”

“Vậy em đợi anh một chút.”

“Nhanh lên.” 

“Em thoải mái rồi nên giờ muốn qua cầu rút ván à?” Trong ánh mắt của anh hiện lên ý cười mờ ám: “Loại chuyện này mà em cũng có thể giục cho được.”

“Chỉ là do em sợ đêm dài lắm mộng mà thôi.”

“Bây giờ không phải là lúc để vội vàng.”

Kỳ Thịnh đùa nghịch cô hơn nửa tiếng mới xong. Hai người cùng nhau tắm rửa, rồi thay áo sơ mi trắng lịch sự.

Giang La ngồi ở trước bàn trang điểm cẩn thận tỉ mỉ trang điểm cho mình theo kiểu nhẹ nhàng xinh xắn đến một tiếng sau cô mới sắp xếp xong tất cả, kéo Kỳ Thịnh đi xuống hầm để xe.

Chứng minh thư và sổ hộ khẩu của hai người được đựng trong túi hồ sơ, hai người họ kiểm tra cẩn thận lại một lần nữa trước khi lái xe để đảm bảo mọi thứ đều đã đầy đủ. Kỳ Thịnh đạp chân ga chạy thẳng một mạch, trước khi nhân viên công tác tan làm thì cũng kịp đến được Cục Dân Chính.

Trước cửa cục Dân Chính, Giang La chỉnh lại cổ áo cho anh, rồi vòng tay ôm cổ anh, nhìn anh chằm chằm, cứ cười mãi: “Cho em nhìn bạn trai trúc mã lần cuối.

Ở cửa Cục Dân Chính, Giang La chỉnh sửa cổ áo cho anh, hai tay ôm cổ anh, nhìn anh chằm chằm không ngừng cười nói: “Để em nhìn bạn trai trúc mã của em lần cuối cùng nào.”

Kỳ Thịnh vén tóc của cô ra sau tai, ôm lấy eo cô, kéo cô dán sát vào người mình: “Sao em lại nói như thế?”

Giống như kiểu anh sẽ ‘ra đi mãi mai’ vậy.

“Sau khi bước ra khỏi cánh cổng này, Kỳ Thịnh đã trở thành chồng của em rồi.”

“Anh đợi ngày này nhiều năm lắm rồi.” Kỳ Thịnh dịu dàng hôn lên đôi môi mềm mại như hoa anh đào của cô: “Mặc dù có hơi gấp gáp, nhưng chỉ đành phải thế, anh sẽ đền cho em một đám cưới hoành tráng hơn.”

“Được.”

Kỳ Thịnh nắm chặt lấy tay cô, dẫn cô đi về phía Cục Dân Chính ở đối diện.

Ngay lúc này, một chiếc xe bảo mẫu Alphard màu đen chạy đến, dừng lại ở trước cửa Cục Dân Chính. Kỳ Thịnh nhận ra đó là xe mà ông nội thường hay đi nên đột nhiên có một dự cảm không lành 

Hơn nữa, còn có hai chiếc xe Bentley vô cùng sang trọng cũng đuổi theo phía sau và dừng lại ở bên đường.

Hai cậu của Giang La mặc vest, đi giày da bước xuống xe, Lục Mạn Chi và Giang Mãnh Nam cũng bước xuống từ trên một chiếc xe khác với vẻ mặt cực kỳ lo lắng.

“Ba mẹ... Cậu…” Thậm chí Giang La còn thấy cả Lục Thanh Trì cũng có mặt ở đây: “Sao mọi người lại tới đây hết vậy!”

“Giang La hai đứa đang muốn làm gì thế?” Cậu cả Lục Kỳ trầm giọng nói.

“Bọn con…”

Đến Cục Dân Chính thì còn có thể làm gì khác nữa sao.

“Chúng con đến đây để đăng ký kết hôn ạ.”

Cậu hai Lục Linh nhíu mày thật chặt, trông có vẻ như đang cực kỳ lo lắng, ông ấy kéo Giang La lại gần và nói: “Nhóc con à, cậu đã nói với cháu rồi mà, chuyện cưới xin không cần phải gấp gáp. Cậu và ba mẹ cháu sẽ từ từ lo liệu cho cháu, chứ sao cháu lại vội vội vàng vàng như vậy được! Cháu bất cẩn quá, ngoan nào, về nhà cùng mọi người đi.”

Giang La sốt sắng nói: “Cũng đã đến trước cửa Cục Dân chính rồi, thôi thì cứ lấy giấy chứng nhận kết hôn, đám cưới từ từ rồi lên kế hoạch sau cũng được mà ạ.”

“Hôm nay con không thể nhận được giấy chứng nhận kết hôn đâu.” Cậu cả Lục Kỳ nói một cách dứt khoát: “Cháu có biết mối quan hệ giữa gia đình họ và gia đình ta không? Chuyện này không đơn giản như thế đâu.”

“Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến bọn cháu chứ.”

“Con gái của nhà chúng ta hơn nữa còn là cô con gái duy nhất, việc cưới xin của cháu chính là việc của cả gia đình. Sao cháu có thể hời hợt như vậy được.”

Ở chiếc xe bảo mẫu màu đen bên kia ông cụ Kỳ râu tóc đều đã điểm bạc đang chậm rãi chống gậy bước xuống xe lớn tiếng gọi: “Kỳ Thịnh, lại đây.”

Kỳ Thịnh và Giang La đưa mắt nhìn nhau, trong lòng tự hiểu rõ nắm chặt lấy tay nhau: “Ông nội, cháu và cục cưng cùng nhau lớn lên từ nhỏ, bọn cháu…”

“Cháu đừng quên rằng nhà họ Kỳ không chỉ có mỗi cháu.” Vẻ mặt của ông cụ Kỳ lạnh lùng nghiêm nghị: “Có phải cháu muốn vì cô gái này mà từ bỏ tất cả mọi thứ không?”

Hai lòng bàn tay của Giang La ướt đẫm mồ hôi, cô nhìn Kỳ Thị không biết bản thân nên làm cái gì, cảnh tượng trước mắt chính là tình tiết là đến mơ cô cũng không bao giờ có thể mơ tới.

“Ông nội hôm nay cháu và Giang La chắc chắn sẽ lấy giấy chứng nhận kết hôn.” Kỳ Thịnh khẳng định chắc như đinh đóng cột.

Sự kiên định không dễ dàng từ bỏ của anh thực sự khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc.

Nhưng Giang La biết rằng từ nhỏ đến lớn Kỳ Thịnh đều không có gì cả, anh vốn dĩ sẽ phải trở thành người thừa kế của tập đoàn Kỳ Thị, đây chính là vị trí hoàn toàn thuộc về anh. 

“Kỳ Thịnh…” Cô khẽ gọi: “Chúng ta… Suy nghĩ thêm một chút đi.”

Kỳ Thịnh siết chặt tay cô, lắc đầu.

Ngay lúc này Lục Linh lại thoải mái nói: “À, thế này thì cũng dễ giải quyết thôi nếu bé ngoan nhà ta đã thích cậu ta đến thế thì bắt đầu từ hôm nay cứ để thằng nhóc này cắt đứt mọi quan hệ với tập đoàn Kỳ Thị, đổi thành họ Lục, đến Hồng Kông ở rể, làm thế thì chẳng phải mọi chuyện đã được giải quyết một cách hoàn hảo rồi sao? Anh, chị hai người thấy thế nào?”

Lục Kỳ: “Cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận được.” 

Lục Mạn Chi bất lực nhìn Giang Mãnh Nam, còn Giang Mãnh Nam thì chẳng nói chẳng rằng chỉ cau có mặt mày.

Ông cụ Kỳ chống gậy không hề có phản ứng gì, đứng sững bất động, vững vàng như núi Thái Sơn: “Mấy năm nay tập đoàn Lục Thị của các người ăn cắp kỹ thuật của chúng tôi còn chưa đủ hay sao, bây giờ đến cả người nhà của chúng tôi cũng muốn cướp đi à?”

Lục Kỳ chậm rãi đi đến trước mặt ông cụ Kỳ thể hiện khí thế của người làm chủ gia đình, không tự ti cũng không kiêu ngạo nói: “Ông cụ à, đã nói thì phải có bằng chứng, rốt cuộc là tập đoàn Lục Thị của chúng tôi ăn cắp kỹ thuật của bên ông hay là tập đoàn Kỳ Thị của các ông học theo ý tưởng sáng tạo của chúng tôi, tôi tin chắc rằng công lý luôn nằm ở trong lòng của mọi người chứ không phải dựa theo lời nói từ một phía của ông.”

Hai công ty đã tranh cãi nhiều năm như thế nhưng chẳng có được kết quả gì, hôm nay ông cụ Kỳ vội vã tới đây không phải để tranh luận việc này với đương sự bên kia, ông ấy lạnh lùng nói: “Đến cả một người bận rộn không ngớt như tổng giám đốc Lục đây mà cũng đích thân từ Hồng Kông chạy tới chỗ này, thật là hiếm có, xem ra là cậu đang muốn tự mình một tay lo liệu việc cưới xin cho con bé.”

“Dù con bé không đổi họ nhưng Giang La vẫn luôn là viên ngọc quý trên tay của nhà chúng tôi, tôi nhất định phải thật thận trọng suy xét, lựa chọn cho con bé một người chồng xứng đôi với nó trên mọi phương diện,”

“Mặc dù Kỳ Thịnh được tôi một tay nuôi dưỡng nhưng từ trước đến nay thằng bé chẳng bao giờ nghe theo lời người nhà.”

Ông cụ Kỳ nhìn về phía Kỳ Thịnh: “Cháu tự có chủ kiến của riêng mình, chọn đi, cháu muốn làm con cháu của nhà họ Kỳ hay là muốn đến nhà bọn họ ở rể.”

Kỳ Thịnh: “...” 

Anh liếc nhìn Giang Mãnh Nam, Giang Mãnh Nam liên tục lắc đầu.

Đến nhà ở rể… Thật là đau lòng!

Đương nhiên Giang La không để cho Kỳ Thịnh đưa ra lựa chọn một cách liều lĩnh, hấp tấp như thế được, chưa kể hai bên đã tranh cãi đối đầu gay gắt với nhau trong thời gian dài, ngay cả ông cụ Kỳ đã có tuổi như thế mà còn đích thân đến đây, nếu như hai bên không ai chịu xuống nước thì e rằng chuyện ngày hôm nay sẽ không thể kết thúc được.

“Thôi không kết hôn nữa! Bọn con không kết hôn nữa là được chứ gì!” Giang La bực bội, chán nản hất tay Kỳ Thịnh ra: “Kỳ Thịnh, anh về nhà với ông nội đi.”

Kỳ Thịnh nhìn Giang La, Giang La ra sức nháy mắt với anh ý bảo anh cứ trở về trước đi, mọi chuyện phải được suy nghĩ kỹ hơn rồi bàn sau.

Ông cụ bị cao huyết áp đã lâu không thể quá kích động, chỉ đành phải đồng ý với ông ấy trước, đi cùng ông cụ lên xe,

Lục Mạn Chi cũng kéo Giang La lên xe trách cứ Giang Mãnh Nam: “Việc cưới xin của con gái anh là ba con bé mà sao lại không hé răng nửa lời thế?”

Giang Mãnh Nam bất đắc dĩ nói: “Anh vốn cũng là một người ở rể luôn bị ức hiếp, xem thường, em muốn anh nói cái gì đây.”

“Ai ức hiếp, xem thường anh thế.”

“Em, còn có anh trai của em nữa lúc nào cũng chê anh cái này cái kia.”

“Anh của em đúng là có chút cố chấp nhưng anh ấy đối xử với anh cũng khá tốt mà. Dù sao thì anh cũng nên nói với anh ấy về chuyện của con gái nhiều hơn một chút.”

“Chính em không dám tự mình đến tìm anh ấy mà còn nói anh đi ư?”

“Anh là ba của con bé mà!”

“Thì em cũng là mẹ mà.”

Giang La nghiêng đầu nhìn ba mẹ của mình vừa cãi nhau vừa ôm ấp âu yếm nhau.

“Ba, mẹ hai người có thể để ý một chút đến cảm nhận của con được không?” 

Lục Mạn Chi đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Không sao đâu cục cưng, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn ba mẹ nhất định luôn ủng hộ con.”

Giang La thở dài một hơi, mở cửa sổ xe ra, trong chiếc xe bảo mẫu hãng Alpha ở phía đối diện Kỳ Thịnh đang nghiêm trang ngồi bên cạnh ông cụ, góc nghiêng của anh vô cùng sắc sảo. 

Nhận ra ánh mắt của cô gái phía đối diện, Kỳ Thịnh quay đầu sang ánh mắt hai người chạm nhau giữa khoảng không khi những chiếc xe chạy ngang qua.

Kỳ Thịnh dùng tay làm thành hình trái tim, trong mắt tràn ngập sự cưng chiều, mê đắm. 

Đúng lúc đó bị ông cụ nhìn thấy, ông ấy nghiêm khắc đập tay của anh xuống quở mắng: “Đúng là không ra gì!”

Khóe miệng của Giang La bất giác cong lên.

Cô thực sự không ngờ được đã đến trước cửa Cục Dân Chính rồi thế mà vẫn thất bại.
Nhấn Mở Bình Luận