Nhóm người lớp trưởng trố mắt nhìn.
“Đậu má, Trương Tỉ Lợi như này là sao vậy?”
“Tôi không nhìn nhầm chứ? Cậu ta hình như đang nịnh nọt Hứa Ninh Giản.”
“Lần cuối thấy cậu ta chủ động tiếp cận như vậy là lúc trước mặt chị Hai…”
“Kỳ lạ ghê, để tôi nhìn thêm chút nữa.”
Lớp trưởng cuối cùng cũng đã rửa sạch được mọi oan ức, không khỏi rưng rưng nước mắt: “Nhìn đi, tôi thật sự không nói láo mà!”
Lời nói của Trương Tỉ Lợi có thể gọi là đến người điếc cũng có thể nghe thấy. Không chỉ mấy người lớp trưởng mà ngay cả Hứa Ninh Giản cũng bị sốc, chỉ đành từ chối khéo bạn bàn trên trong nuối tiếc.
Cậu bạn bàn trên vội vàng tỏ vẻ thấu hiểu. Nếu so độ mặt dày thì cậu ta tuyệt đối không sánh được với Trương Tỉ Lợi.
Hứa Ninh Giản lại nghiêng người về phía Kỷ Lẫm, ngoắc lấy cổ cậu, nói với giọng điệu ngả ngớn: “Đừng làm bài nữa, chơi đấu địa chủ với mình đi.”
Kỷ Lẫm đã làm được nửa đề, bị cậu ngoắc cổ như vậy nên người đổ nghiêng. Đầu bút quệt một đường thật dài trên tờ giấy nháp.
Trương Tỉ Lợi theo bản năng nhìn qua.
Kỷ Lẫm dường như đã quá quen với chuyện này, mắt chẳng thèm ngước lên lấy một lần. Tay phải cậu vẫn tiếp tục viết, còn tay trái thì ôm lấy eo Hứa Ninh Giản để giữ người cậu ấy rồi hờ hững nói: “Chia bài đi.”
Tốt tính thật đấy. Trương Tỉ Lợi thầm xuýt xoa, không khỏi nhớ lại dáng vẻ lúc tẩn cậu ta của Kỷ Lẫm, sau đó bất giác rùng mình.
Chắc chắn luôn, tên này là kẻ hai mặt!
Đang đánh bài thì lớp phó học tập ôm một chồng bài kiểm tra cao ngất tới, hô hào mọi người: “Có kết quả đợt thi khảo sát đầu năm rồi, mọi người truyền nhau bài thi nhé.”
Trương Tỉ Lợi run tay, đánh luôn một đôi vua.
(Một đôi vua: là một cặp Joker. Trong đấu địa chủ, một đôi vua là nước bài mạnh nhất.)
Hứa Ninh Giản giật mình: “Địa chủ, mạnh tay thế cơ á? Thế tôi ra một đôi ba…”
(Đấu địa chủ thường được chơi với 3 người, trong đó một người là địa chủ, hai người là nông dân. Hai bên đấu nhau xem bên nào hết bài trước thì bên đó thắng)
“Toang rồi,” Trương Tỉ Lợi mặt như đưa đám: “Tôi quên mất tiêu vụ thi khảo sát. Hai hôm trước bố tôi mới cảnh cáo nếu thành tích còn không tốt lên thì sẽ tịch thu tiền tiêu vặt của tôi.”
Hứa Ninh Giản nhất thời không biết nói gì, chỉ thốt lên bốn chữ cho qua chuyện: “Xin nén bi thương.”
Kỷ Lẫm thì đến liếc cũng chẳng thèm liếc cậu ta một cái, còn sốt ruột giục: “Bỏ qua, tiếp.”
Cái tên này cơ thể 36oC mà sao có thể nói ra lời lẽ băng giá như vậy chứ! Trương Tỉ Lợi trừng cậu đầy phẫn hận.
Đúng lúc này, bài thi của Hứa Ninh Giản được chuyển tới. Trương Tỉ Lợi lướt mắt nhìn thử, chỉ thấy một số 59 đỏ quạch đập ngay vào mắt. Cậu ta lập tức mừng rỡ, cười trên nỗi đau của người khác: “Ha ha, không ngờ thành tích của cậu cũng tầm tôi thôi.”
“Có gì mà không ngờ tới?” Hứa Ninh Giản nhướn mày, nhìn cậu ta với ánh mắt ngờ vực: “Ta là bố con mà. Cha con nối liền khúc ruột.”
Trương Tỉ Lợi: “…”
Cậu ta biết làm gì đây. Nói thì không lại, mắng thì chả dám, cậu ta chỉ đành quay qua nhìn người còn lại, hỏi khịa: “Ê này, sau khi có kết quả thì ông giải thích với người nhà như nào?”
Người ta vẫn bảo đánh đấm càng giỏi thì thành tích càng kém. Với sức mạnh lúc đánh cậu ta của Kỷ Lẫm thì chắc chắn kết quả thi cũng không thể tốt được.
Hơn nữa, vật họp theo loài. Kết quả của Hứa Ninh Giản kém như này, Kỷ Lẫm chỉ có mà nát hơn.
Kỷ Lẫm cuối cùng cũng nhìn cậu ta lấy một lần, có chút khó hiểu, đáp: “Không cần giải thích.”
Ngay lúc đó, lớp phó học tập rất phấn khởi cầm theo một danh sách chạy về: “Kỷ Lẫm, cậu xếp hạng nhất toàn khối lần này đấy. Tổng điểm còn cao hơn thánh học bên lớp A1 những mười ba điểm.”
“Cái khỉ gì?” Trương Tỉ Lợi kinh ngạc tới mức nhảy dựng lên tại chỗ, giật lấy danh sách xếp hạng trên tay lớp phó học tập, xem đi xem lại ba lần. Sau khi xác nhận hạng nhất đúng thật là tên Kỷ Lẫm thì cậu ta cuối cùng rú lên không cam lòng, “Ông trời bất công!”
Bạn học xung quanh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nhao nhao đi tới chúc mừng.
Phải biết rằng, trước giờ hạng nhất luôn bị lớp A1 chiếm đóng.
Thế nhưng bản thân Kỷ Lẫm lại chẳng hề để tâm, đối đáp qua loa mấy câu rồi vươn tay cầm lấy bài thi của Hứa Ninh Giản: “Để mình xem nào.”
Hứa Ninh Giản chẹp miệng nhưng cũng không ngăn cản. Đúng lúc đó, màn hình điện thoại của cậu sáng lên, cậu bèn cúi đầu đọc tin nhắn.
Hứa Trí: [ Bố đã hỏi thăm thành tích thi khảo sát đầu năm của con rồi. Điểm số vẫn không ổn. Bố mất bao công sức để chuyển con tới trường cấp Ba Lăng Xuyên, con phải cố gắng hết sức, đừng làm bố thất vọng nữa. ]
Hứa Trí: [ May là Kỷ Lẫm cũng chuyển tới cùng. Hai đứa thân nhau như vậy, con nên học tập thằng bé nhiều vào. ]
Tâm trạng vốn đã không tốt lập tức trở nên chán ngán. Ngón tay Hứa Ninh Giản đặt ở khung bàn phím nhưng mãi chẳng gõ nổi lấy một chữ.
“Thật ra lần này cậu đã tiến bộ hơn rồi, chẳng qua đề thi của Lăng Xuyên hơi khó.” Kỷ Lẫm đánh dấu vài câu trên bài thi của Hứa Ninh Giản, “Lát nữa mình sẽ phân loại các loại đề cậu làm sai rồi tối giảng….”
“Cậu im đi có được không?” Hứa Ninh Giản bất thình lình giật bài thi lại rồi ra sức vo tròn, sau đó ném “cộp” một cái cả bài thi lẫn điện thoại lên bàn.
Trương Tỉ Lợi vốn còn đang làu bàu than thở, bị sự bùng nổ đột ngột này của cậu làm cho hoảng sợ, lập tức theo phản xạ ngậm chặt miệng lại.
Kỷ Lẫm cũng im lặng, đưa mắt nhìn về phía Hứa Ninh Giản. Đôi mắt cậu đen hun hút, như thể đang kiếm tìm điều gì đó.
Khuôn mặt Hứa Ninh Giản đầy sự tức tối, trông vô cùng cau có, trên môi lộ rõ ý giễu cợt: “Cậu là gì của tôi mà quản lắm thế?”
Lời này thật sự rất chói tai, ngay cả Trương Tỉ Lợi ở bên cạnh cũng thấy nghe không nổi.
Tuy Trương Tỉ Lợi mới quen biết hai người bọn họ chưa lâu nhưng cũng nhìn ra được Kỷ Lẫm tốt với Hứa Ninh Giản đến mức nào. Không nhắc tới những chuyện khác, chỉ riêng việc cậu một mình đánh nhau thay Hứa Ninh Giản là đã hiếm ai bình thường có thể làm được rồi.
Lần này cũng vậy. Cho dù Kỷ Lẫm có thật sự quản lắm hay không thì chung quy cũng là có ý tốt. Huống hồ, về cơ bản thì cậu không nói gì nhiều, càng chẳng nặng lời lấy một câu.
Có khốn nạn như Trương Tỉ Lợi cũng muốn bất hiếu mà nói một câu công bằng. Cậu ta cảm thấy Hứa Ninh Giản hơi quá đáng quá rồi.
Bản thân thi không tốt, dù có không vui hơn nữa cũng không nên trút giận lên lòng tốt của anh em.
Quả nhiên, mặt Kỷ Lẫm tối lại, ánh mắt u ám, cứ nhìn chằm chằm Hứa Ninh Giản.
Xem ra bị tổn thương thật rồi, Trương Tỉ Lợi thầm thổn thức. Có điều vậy cũng bình thường, nếu đổi lại là cậu ta thì giờ đã choảng nhau với Hứa Ninh Giản rồi.
Không biết Kỷ Lẫm có trở mặt không nhỉ? Trương Tỉ Lợi nghĩ thử thì nhận ra dường như chưa từng bao giờ thấy Kỷ Lẫm tức giận.
Một lúc lâu sau, Kỷ Lẫm cuối cùng cũng nhúc nhích. Cậu đút tay vào trong túi, móc ra một viên kẹo lấp lánh, đưa tới trước mặt Hứa Ninh Giản: “Ăn kẹo không?”
Giọng điệu vẫn rất bình thản, hệt như lúc thường.
Trương Tỉ Lợi:?
Người anh em à, cái khí phách đàn ông mạnh mẽ, ngang tàng lúc đánh nhau của cậu đâu rồi???
Kỷ Lẫm để mở tay, hướng lòng bàn tay lên trên. Một viên kẹo lấp lánh được bóc bởi giấy bóng trong sặc sỡ nằm giữa lòng bàn tay cậu, trông rất xinh đẹp.
Hứa Ninh Giản vẫn đang mím chặt môi, im lặng nhìn viên kẹo đó. Mãi sau cậu mới chậm chạp chìa tay ra, cầm lấy viên kẹo kia rồi bọc vỏ, bỏ miệng.
Đây là một viên kẹo vị hoa quả cực kỳ chua. Viên kẹo tan dần trong khoang miệng, mặt mũi Hứa Ninh Giản cũng vô thức nhăn nhúm lại. Sự tức giận trên khuôn mặt cũng coi như vơi bớt phần nào.
Bầu không khí gượng gạo cũng theo đó mà thả lỏng.
Hứa Ninh Giản và Kỷ Lẫm đều không nói gì thêm. Hứa Ninh Giản mặt không cảm xúc nhai kẹo chua còn Kỷ Lẫm thì tiếp tục vùi đầu xem bài thi khác.
Trương Tỉ Lợi đi cũng không được mà ở cũng không xong. Cậu ta lưỡng lự một hồi rồi ra vẻ thoải mái nhếch mép cười với Kỷ Lẫm: “Ê, học sinh giỏi, cho tôi một viên kẹo đi.”
Kỷ Lẫm chẳng thèm ngẩng đầu: “Không có.”
Trương Tỉ Lợi chỉ đánh bĩu môi: “………. Ầu.”
Đúng lúc ấy, Hứa Ninh Giản ăn xong một viên, rầu rĩ nói: “Mình muốn nữa.”
Kỷ Lẫm bèn kéo tay cậu, cho vào túi áo mình: “Trong túi mình ấy. Cậu muốn bao nhiêu thì tự lấy đi.”
Trương Tỉ Lợi: “………????”
Mẹ nó chứ, có thể đừng tiêu chuẩn kép rõ ràng như vậy được không??
—
Tác giả:
Trương Tỉ Lợi: Hóa ra tên hề là tôi.jpg