Mặc dù không thích Tôn Thường, nhưng Evelyn biết tính tình Tôn Thường thật thà, chân chất, không bao giờ thích đùa cợt với mọi người … Nhưng nói một con mèo chính là trợ lý thì.
“Cậu không nghe nhầm, nó chính à trợ lý tạm thời của tôi, sau này sẽ chịu trách nhiệm về 3 món chính trong bữa tiệc.” Có thể là do người đối diện im lặng quá lâu, Tôn Thường tốt bụng nói thêm.
Biểu cảm của Evelyn thoáng méo mó.
Nói thế nào thì hắn cũng là bếp chính của bữa tiệc, cư nhiên để hắn cùng một con linh sủng tranh số lượng món ăn.
Nếu không phải hắn hiểu tính cách của Tôn Thường, hắn thật sự sẽ nghĩ người này mượn chuyện để chế giễu hắn.
"Không được, tôi không đồng ý," Evelyn cố gắng chịu đựng cơn tức giận từ tận đáy lòng, nói một cách bình tĩnh, "Tại sao có thể để một con mèo chuẩn bị món chính trong bữa tiệc, chuyện này quá hoang đường, trước giờ tôi chưa từng nghe nói có linh sủng nào biết nấu ăn, huống chi nó còn nhỏ như vậy, đến cái thìa nó còn cầm không nổi."
"Ồ, không cần lo lắng về chuyện này.
Nó có dị năng có thể điều khiển đồ vật để nấu nướng," Tôn Thường nói, "Ngoài ra, nó vừa giành quán quân trong cuộc thi nấu ăn cách đây không lâu, tôi đã suy xét kỹ mới cho nó đến làm trợ lý tạm thời, không có xằng bậy.
"
“Vậy cũng không được.” Evelyn thật sự chịu không nổi cảnh hưởng cùng đãi ngộ với linh sủng, Evelyn trực tiếp cắt ngang những lời còn dang dở của Tôn Thường.
“Người Á Trùng Tộc rất kiêu ngạo, sẽ không đồng ý để một con linh sủng đến nấu ăn, nếu ông vẫn khăng khăng làm theo ý mình, tôi sẽ báo cáo chuyện này lên cấp trên."
Tôn Thường cau mày.
Cái này đúng là có chút phiền toái, vì một số lý do, mà mối quan hệ của cao tầng đế quốc với người Á Trùng Tộc không mấy hữu hảo, nhưng bề ngoài cũng sẽ không chậm trễ bọn họ.
Nếu Evelyn thực sự báo chuyện này lên cấp trên, lấy phong cách hành xử của bọn họ, nói không chừng kêu ông trực tiếp thay thế trợ lý mới.
Đến lúc đó chỉ sợ mình ông phải hoàn thành hơn một nửa món chính, chẳng sợ dù Tôn Thường có nhiều tinh lực cũng làm không xong.
Nhìn thấy sự do dự của Tôn Thường, Evelyn ngay lập tức đắc ý: “Tất nhiên, tôi cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, ông muốn con linh sủng này làm trợ lý cũng được thôi, chỉ cần ông đồng ý không để nó phụ trách món chính, tôi hứa sẽ không báo chuyện này lên cấp trên."
"Cậu..." Tôn Thường chưa kịp nói xong, một nhân viên khách sạn đột nhiên đi tới, nói nhỏ vào tai ông một câu.
Tôn Thường sửng sốt một chút: "Thật sự, cậu nghe đúng chứ, họ thật sự nói vậy sao?"
“Vâng,” Nhân viên gật đầu, quay lại nói với đám người Khương Khả “Nhà tiên tri của Á Trùng Tộc vừa cho người đưa tới tin tức, có liên quan đến chuyện Thầy Tôn Thường để một linh sủng làm trợ lý.
Họ hy vọng Evelyn tiên sinh không cần khiếu nại chuyện này, để tránh tạo những phiền phức không cần thiết cho người khác."
"...!Hơn nữa họ còn nói, rất mong chờ những món ăn mà do vị trợ lý tạm thời của Tôn Thường làm ra."
Tôn Thường vốn còn có chút lo lắng, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được nhìn về phía Evelyn nói: "Thế nào, cậu còn muốn nói cái gì nữa?"
Evelyn nghẹn một ngụm không phun ra được, cuối cùng xoay người rời đi mà không nói một lời.
Nhưng Khương Khả nhịn không được lắc cái đuôi.
Tiên tri.
Như thế nào cảm thấy cái tên này quen thế nhỉ.
…
Trong phòng nghỉ.
Đợi hồi lâu, thấy trợ lý trở lại, Evelyn vội vàng chào hỏi: "Thế nào? Đã hỏi rõ ràng chưa, cho nên thật sự là do vị tiên tri kia nói, không phải do họ bịa ra gạt ta."
"Không có," trợ lý lắc đầu, "Lời là do vị người hầu hạ bên cạnh Tiên tri nói, không thể giả mạo."
Evelyn vẻ mặt không vui: "Không phải giả, không phải giả thì thế nào, chẳng lẽ tôi phải chịu đựng để một con linh sủng giẫm lên đầu sao? Thật sự không có cách nào, tôi thấy không bằng..."
“Không, không thể”, người trợ lý vội vàng xua tay “Đó là Bạch Linh Miêu, là linh sủng quý hiếm.
Nếu chúng ta hại nó, chúng ta sẽ phải ngồi tù đó."
Evelyn cau mày, linh sủng quý hiểm, quả thực không dễ làm.
Rõ ràng là không thể trực tiếp xử lý được.
Vậy trộm giấu nó đâu đó trong khách sạn đi.
Miễn là con linh sủng này không bị thương là được, sau đó có bị phát hiện thì cứ nói do nó tự chạy tới.
Trợ lý dè dặt liếc nhìn hắn: "Nhưng … Dù sao thì đó cũng là con mèo do Nguyên soái Trạch Duy Á nuôi, tôi thấy không bằng nghĩ cách khác đi."
Mèo do Trạch Duy Á nuôi?
Đang nỗ lực nghĩ cách, Evelyn sau khi nghe vậy thực sự muốn phun một ngụm máu: "Tại sao chuyện quan trọng như vậy lại không nói sớm?"
Nếu đó thực sự là con mèo do nguyên soái nuôi, thì những đối sách vừa rồi có tác dụng gì.
Vẻ mặt Trợ lý vô cùng ủy khuất, hắn cũng muốn nói ngay từ đầu nha, tại đối phương không thèm nghe đó chứ.
"Vậy bây giờ phải làm sao, chúng ta có cần xử nó nữa không?"
Evelyn: "..." Cái quỷ, hắn có muốn chết đâu mà chạy đi xử lý con mèo do Nguyên Soái nuôi.
"Không làm gì hết."
“Ồ.” Trợ lý gật đầu, đáy lòng kỳ thực đang thở phào nhẹ nhõm, dù sao lần này tình huống đặc biệt, hắn thật sự lo lắng khi đối phương giận dữ sẽ làm chuyện không lý trí.
"Nói là tôi không làm bếp trưởng lần này, để họ tự nghĩ cách làm đi."
Evelyn nói được làm được, trực tiếp nhắn tin cho Tôn Thường, biểu lộ mình muốn rời khỏi chức vị bếp trưởng.
Trong khoảng sáu hoặc bảy giây, tin nhắn của Tôn Thường được nhanh chóng trả lời, giọng điệu rất bình tĩnh, không có ý định giữ lại.
[Tôn Thường: Được, nếu cậu không muốn làm nữa thì ngày mai không cần tới.】
Evelyn: "..." Bỗng nhiên càng thấy tức hơn phải làm sao đây.
…
Bởi vì cần có quá nhiều thứ để chuẩn bị, cho nên nhân viên đi lại hỗn loạn, vừa lúc nguyên liệu do Á Trùng Tộc cung cấp được đưa tới, Tôn Thường dứt khoát để Khương Khả mang nguyên liệu về nhà nấu thử.
Sau khi trở về nhà, Khương Khả nói chuyện với Trạch Duy Á rồi đi thẳng vào căn bếp nhỏ trên tầng hai.
Mặc dù cũng là một loại thịt, nhưng thịt mà người Á Trùng Tộc ăn vẫn khác so với thịt heo, bò, cừu mà con người ăn.
Có ba loại thịt được chia cho Khương Khả, một loại trong suốt và hơi trắng, một loại có kết cấu mềm, và loại cuối cùng có màu đỏ nhạt và cứng.
Khương Khả thử vài lần loại thịt trong suốt màu trắng có thể làm giống mực nướng, chỉ là cần bỏ thêm nhiều ớt để loại bỏ mùi tanh.
Mà loại thịt tương đối mềm có thể nấu thịt kho tàu, nhưng cần phải bỏ nhiều gia vị hơn để loại bỏ mùi tanh, thời gian nấu cũng ít hơn để không bị ảnh hưởng đến mùi vị.
Cuối cùng là phần thịt cứng, vì nó khó chiên nên rõ ràng là không thích hợp để làm giống món gà chua cay.
Khương Khả vòng quanh cái rương đựng thịt vài vòng, đang đau đầu không biết phải làm sao, đột nhiên trong đầu hiện lên rất nhiều thông tin.
Thịt gà đỏ có thịt màu đỏ nhạt, cứng, ăn có vị giống thịt gà thông thường, có năng lượng cao, ăn nhiều có thể thúc đẩy quá trình lành vết thương, nên hầm hoặc nướng.
Là "Thực đơn cải tiến của tinh tế."
Khương Khả sửng sốt, giấy giật lỗ tai: "Vậy thực chất công thức cải tiến này có bao gồm thông tin về nguyên liệu mà người Á Trùng Tộc ăn hàng ngày?"
【Đúng vậy.
] Hệ thống trực tiếp trả lời.
Quá lợi hại, nếu đúng như vậy thì rõ ràng công thức này hữu ích hơn cậu nghĩ.
Nhưng nếu mùi vị giống như thịt gà, nhưng cần hầm hoặc nướng, Khương Khả nghĩ tới một món, cuối cùng gật đầu: "Vậy làm món gà ăn mày đi."
Bởi vì không chắc làm lần đầu tiên có thể thành công hay không, Khương Khả liền mở phòng phát sóng, nhân tiện gõ mô tả tư liệu có liên quan lên bảng thông báo của phòng phát sóng trực tiếp.
Nhìn thấy hướng dẫn trên bảng thông báo, fans vừa bước vào phòng phát sóng trực tiếp không khỏi cảm thấy mới lạ.
[Thịt gà đỏ là gì? Nghe lạ quá, có ăn được thật không? 】
[Không phải là loại gà mới đó chứ.
】
[Ahhhhh, tôi biết này, đây là đặc sản của người Á Trùng Tộc, đúng không? Gần đây tôi đang nghiên cứu lịch sử của người Á Trùng Tộc.
Thịt này rất quý, chẳng sợ là người Á Trùng Tộc cũng chưa chắc có mà ăn.
】
[Đúng, đúng, nó thực sự không rẻ, streamer quá lợi hại, thứ này rất đắt và khó mua.
】
Thấy có nhiều fans tỏ vẻ nghi hoặc, Khương Khả liền nói đơn giản về chuyện tham gia bữa tiệc với tư cách trợ lý.
[Vậy nên là phải đi làm trợ lý cho đại sư Tôn Thường, bé dễ thương quá lợi hại.】
[Bé dễ thương cố lên, thịt gà đỏ rất đắt, tốt nhất là một lần liền thành công.
】
[Đừng đừng, một lần liền thành công thì quá khó, vẫn là nhiều lần đi, cho nên có thất bại cũng không sao.
】
Khương Khả gật đầu, tuy rằng trước kia không biết loại thịt này đắt như thế nào, nhưng cậu cũng không định dùng hết trong một lần, dù sao cũng là lần đầu tiên, nên cẩn trọng sẽ tốt hơn.
Đặt bảng hệ thống sang một bên, Khương Khả bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu.
Đầu tiên lấy 1/3 miếng thịt rửa sạch rồi quết đều nước sốt ướp thịt đã chuẩn bị trước.
Lấy một lá sen chần qua nước sôi cho mềm, cho thịt đã ướp vào giữa lá sen, gói lại.
Vốn dĩ món gà ăn mày phải lấy bùn để đắp, nhưng dù sao cũng là lấy để chiêu đãi khách, dùng bùn thì quá không lịch sự, cho nên Khương Khả lấy bột ủ để thay bùn.
Bọc toàn bộ gà và lá sen trong một miếng bột lớn.
Vì không thể xác định được thịt trong lá sen bao lâu mới chín, cho nên cứ 15 phút Khương Khả lại mở lò nướng ra xem một lần, thuận tiện quét thêm một lớp dầu lên bột.
Sau 6 lần mở lò, hệ thống rốt cuộc nhắc cậu là thịt gà bên trong đã chín, làm cậu có thể lấy cục bột ra khỏi lò.
Cắt bột ra, mùi thịt đậm đà lập tức tràn ngập khắp phòng, ngay cả Khương Khả cũng nhịn không được chảy nước miếng, mùi vị so với thịt gà bình thường còn ngon hơn.
[Thịt gà đỏ chứa năng lượng cao, ăn vào có thể bổ sung trí lực và dị năng.
Nếu ký chủ thực sự muốn ăn, có thể thử nếm thử.
】
Khương Khả: "Thật không?"
[Thực sự...!nhưng chỉ có thể nếm nhiều nhất một miếng.
】
Một miếng là được.
Khương Khả không do dự nữa, trực tiếp dùng dao cắt một miếng thịt nhỏ bỏ vào miệng, sau đó chạy đến phòng làm việc của Trạch Duy Á.
Cậu đang định chia thức ăn với đối phương, nhưng khi vừa chạy ra ngoài, liền nghe thấy tiếng cãi vã.
Chuyện gì đang xảy ra?
Khương Khả nghi hoặc dừng bước.
Hệ thống cũng thực nghi hoặc, vì vậy liền kiểm tra camera trong nhà.
[Là mẹ của Nguyên soái Trạch Duy Á đã trở lại.
】
Khương Khả: "..."
Đột nhiên có một dự cảm chẳng lành..