Sáng sớm hôm sau, người mở mắt trước là Lạc Băng Hà.
Sắc mặt trắng bệch của y đã có chút hồi phục huyết khí, nhìn qua so với màu sắc tối qua đã tốt hơn thấy rõ. Còn Thẩm Thanh Thu, buổi tối hôm qua trước khi ngủ còn vui vẻ, sáng nay khi tỉnh lại còn ôm y, nửa tỉnh nửa mê, sắc da hơi nhạt.
Thẩm Thanh Thu thật sự truyền linh lực cho y cả đêm, đến khi mơ mơ màng màng ngủ mất cũng không dừng lại.
Lạc Băng Hà chầm chậm chớp mi mắt, ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú hắn trong chốc lát, vươn tay xê dịch cánh tay của Thẩm Thanh Thu.
Dịch như thế, Thẩm Thanh Thu liền bị bừng tỉnh. Lạc Băng Hà nhân cơ hội đứng dậy xuống giường.
Thẩm Thanh Thu buồn bực lắm.
Dĩ vãng đá y cũng không xuống, sáng nay lại tự giác như vậy?
Hắn xoa xoa hốc mắt, nhíu mày nói: "Sớm như thế dậy làm gì? Nấu cơm sao? Hôm nay cũng đừng làm."
Lại thấy Lạc Băng Hà chỉ mặc nội y đơn bạc, cổ áo khép hờ, tuy nhiên miệng vết thương chằng chịt ngang dọc đã bình phục, chỉ chừa lại dấu vết nhàn nhạt, phỏng chừng hôm nay có thể khỏi hẳn nhưng non nửa phiến ngực đang thản nhiên đón gió. Ngoại bào tối hôm qua không thể mặc được rồi, bèn nhắc nhở nói: "Quần áo trước kia của ngươi còn ở phòng hông. Mấy người Anh Anh cũng không động tới."
Lạc Băng Hà vòng qua một chiếc bình phong, chuyển sang buồng hông.
Một vùng trời đất rọi sáng vào mắt y, không nhiễm một hạt bụi, giường ghế tủ bàn chế bằng trúc xanh đều đầy đủ, đầu giường còn có một cái tiểu án, quyển trục và bút lông còn gác rất gọn gàng ngăn nắp. Mở cửa tủ ra, bạch y gấp gọn đặt rất chỉnh tề. Phía trên còn treo những miếng ngọc bội thượng thừa đủ loại kích cỡ.
Trong lúc Lạc Băng Hà ở phòng hông, Thẩm Thanh Thu cũng chầm chậm từ trên giường ngồi dậy. Hắn vừa dùng mắt tìm xem giày ở đâu, vừa xoa huyệt thái dương.
Tối hôm qua ngủ quá mợ nó không ngon, quá mợ nó đắng mề!
Luôn luôn nằm mơ! Nằm mơ nằm mơ nằm mơ nằm mơ!
Ngay cả hắc lịch sử đến Song Hồ thành đánh Bác Bì ma cũng mơ thấy! Thuận tiện còn có mộng trong mộng!
Cái gì Tiên Minh Đại Hội Kim Lan Thành Hoa Nguyệt Thành Thánh Lăng tất cả đều chiếu một lượt như đèn kéo quân, bị đánh, hộc máu, trên người mọc cỏ... [tay vẫy bái bai]
Một buổi tối nhiều giấc mộng chen chúc như vậy đầu sắp phát nổ rồi!
Nhất định là vì vừa ngủ vừa truyền linh lực cho Lạc Băng Hà. Một khi thần thức y không ổn, người phụ cận đến ngủ cũng gặp tai ương.
Lúc này, Lạc Băng Hà mặc quần áo tử tế, từ phòng hông đi ra. Thẩm Thanh Thu còn chưa tìm được giày, thôi chẳng tìm nữa, vẫy vẫy tay với y, kêu Lạc Băng Hà đi đến bên giường, kéo y xuống.
Kéo một chút, không kéo được, Lạc Băng Hà nhướn mày nói: "Làm gì?"
Thẩm Thanh Thu lấy từ dưới gối ra dây cột tóc cùng một cây lược gỗ, nói: "Ngươi nói xem là làm gì."
Lạc Băng Hà lúc này mới ngoan ngoãn ngồi xuống trước người hắn, đánh giá mọi nơi trong trúc xá, Thẩm Thanh Thu vừa chải vừa tùy ý nói: "Đang nhìn gì thế?"
Ánh mắt Lạc Băng Hà vẫn sắc bén mà bình tĩnh như trước, âm thanh mềm mỏng đi, nói: "Mấy năm nay mỗi lần quay về Thanh Tĩnh Phong, đều vội và vội vàng, không kịp xem tử tế."
Thẩm Thanh Thu miệng ngậm dây cột tóc, lén la lén lút chơi trò xấu tết cho y cái bím tóc, nói: "Mấy ngày này ngươi có thể xem cho đủ. Đợi lát ta lại đi Bách Chiến Phong chào hỏi, kêu Liễu Thanh Ca quản lý chúng nó cho tử tế. Đệ tử của Thanh Tĩnh Phong, tuyệt đối không có lý nào lại bị Bách Chiến Phong đuổi theo đánh đập."
Lạc Băng Hà dừng trong chốc lát, chầm chậm quay đầu lại, nhoẻn miệng cười với hắn, ngọt ngào gọi: "Sư tôn?"
"Ừ?"
"Sư tôn."
"Ừ."
Y giống như chưa từng thử qua cách gọi mới mẻ như vậy, kêu liên tiếp vài tiếng, mỗi lần đều được đáp lại, càng kêu càng nghiện, kêu đến mức Thẩm Thanh Thu không nhịn được, vơ quạt đập vào đầu y một cái: "Gọi gì mà gọi. Gọi một lần là được. Nói chuyện tử tế."
Lạc Băng Hà bị ăn một đập vào đầu, mặt tối sầm, nhanh chóng điều chỉnh lại, ý vị không rõ mà cười cười, đồng tử chuyển về một phía, nói: "Tối hôm qua sư tôn ngủ không ngon sao?"
Ôm ngươi, có thể ngủ ngon sao?
Thẩm Thanh Thu thản nhiên nói: "Mơ một đống chuyện cũ năm xưa mà thôi."
Lạc Băng Hà nói: "Vậy không bằng lần sau đổi thành ta ôm sư tôn ngủ?"
Lời như thế hắn thật sự có thể hạ bút thành văn. Thẩm Thanh Thu đại công cáo thành, vỗ vỗ đầu y, đẩy y xuống giường: "Đi đi. Đi đi."
Thẩm Thanh Thu quả nhiên đi bái phỏng Bách Chiến Phong như đã nói.
Hắn qua bên đó có thể nói là ngựa quen đường cũ, bái thiếp cũng không cần dâng một cái, vừa uống vài ngụm cháo trắng Minh Phàm đưa lên vừa chỉnh lại quần áo, phiêu nhiên mà đi. Lạc Băng bị hắn nhốt ở trúc xá, được dặn là "Ngoan ngoãn chờ vi sư trở về", nhưng sao có thể ngoan ngoãn ngồi chờ cho đặng.
Vừa mở cửa, đã thấy một bóng dáng màu cam nhỏ xinh nhảy tới. Lạc Băng Hà tập trung nhìn, nói: "Anh Anh."
Ai ngờ, Ninh Anh Anh giật mình một cái, sợ đến biến sắc: "A Lạc ngươi làm sao vậy! Ngươi bị tổn thương đến đầu óc sao?! Tại sao ngươi lại gọi ta như vậy!"
Lạc Băng Hà: "..."
Vẻ mặt đầy sợ hãi của Ninh Anh Anh còn chưa biến mất: "Sao ngươi không gọi ta là Ninh sư tỷ?!"
Lạc Băng Hà: "... Ninh sư tỷ."
Tiếng "Sư tỷ" này, gọi đến mức nghiến răng nghiến lợi. Ninh Anh Anh lại nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực nói: "Thế mới đúng chứ. Bỗng nhiên sửa miệng, nào có giống ngươi. Tuy rằng sư tôn thương ngươi, nhưng lúc nào cũng phải chú ý, lớn nhỏ có thứ tự, vậy mới không uổng thân phận đệ tử Thanh Tĩnh Phong của chúng ta."
Lạc Băng Hà nghe đến mức gân xanh đầy trán, mất đi kiên nhẫn, ngắt lời nàng: "Ta có lời hỏi ngươi."
Ninh Anh Anh lập tức lộ ra thần sắc đã hiểu.
Nàng giơ tay qua, trịnh trọng đưa phất trần và chổi vào tay Lạc Băng Hà.
Nàng nói: "Sư tỷ biết. Cho."
Lạc Băng Hà: "..."
Ninh Anh Anh thành khẩn nói: "A Lạc ngươi đừng để bụng, trúc xá của sư tôn ngươi vẫn quen một mình chỉnh lý quét tước, ta biết. Nhưng mà ngươi với sư tôn đi một cái liền đi lâu như thế, ta và đại sư huynh cũng chỉ đành làm thay. Có điều, nếu ngươi đã trở lại, vẫn là giao trả cho ngươi đi. Sư tỷ sẽ không giành việc vặt với ngươi đâu. Điểm này sư tỷ vẫn hiểu mà."
...
Hiểu cái mốc!
Lạc Băng Hà lại quay đầu đi Tiên Xu Phong.
Đệ tử của Tiên Xu Phong luôn hoan nghênh y vô cùng — bất luận ở nơi nào cũng thế.
Liễu Minh Yên đeo mạng che mặt tím, khách sáo cúi người hành lễ, nói: "Lạc sư huynh."
Hồi trước, mấy vụ như chạy việc vặt, Thẩm Thanh Thu cũng chẳng thiếu sai Lạc Băng Hà làm, trên Tiên Xu Phong thường có thể nhìn thấy bóng dáng của y, thỉnh thoảng đến gửi thư, dâng thiếp, mời người, mượn đồ.
Nam đệ tử của phong khác đi lên, ít nhiều sẽ lấm la lấm lét, nhìn đông nhìn tây, nhìn nhìn một hồi, nhìn luôn vào khuê phòng thậm chí là nhà tắm của các vị tiên tử, đương nhiên, kẻ đó chưa tới nhà tắm, sớm đã bị các tiên tử loạn kiếm【 bíp –】. Chỉ có Lạc Băng Hà, mỗi khi đến phong, đều vô cùng lễ phép, tự giác nghiêm khắc giữ một khoảng cách, thế là, danh tiếng của Lạc Băng Hà ở Tiên Xu Phong tương đối cao. Cho nên, trên dưới Tiên Xu Phong ngầm đồng ý để y vào nội điện chờ.
Lạc Băng Hà còn chưa nói gì, Liễu Minh Yên đã gật đầu với Lạc Băng Hà: "Lạc sư huynh phải chăng phụng mệnh Thẩm sư bá đến mời sư tôn? Xin chờ ở đây một lát, ta an trí mấy vị đạo hữu Thiên Nhất Quan xong sẽ quay lại."
Ba vị đạo hữu mà nàng nói, đúng là ba đạo cô xinh đẹp.
Những thân hình lung linh được bao quanh bởi đạo bào màu thủy lam, đang vây quanh nàng. Sáu con ngươi trong vắt, nhìn Lạc Băng Hà chăm chú, một hồi thì ghé lỗ tai thì thầm, một lát lại giậm chân nũng nịu, hai má ửng hồng, giống như ba đóa hoa lam rực rỡ vây quanh một bông sen xanh, đón gió loạn chiến, hahahihi, cười đùa, theo nhau đi ra ngoài.
Lạc Băng Hà bèn nghe lời kiên nhẫn ở tại chỗ đợi Liễu Minh Yên trở về.
Đứng không trong chốc lát, chợt phát hiện, dưới đống sách hỗn loạn trên thư án, lộ ra một góc sách. Rõ ràng là nhét xuống trong lúc vội vàng.
Liễu Minh Yên cư nhiên cũng có thứ cần phải giấu.
Y tùy tay rút ra quyển sách nhỏ bị giấu đi kia, nhìn lướt qua, chỉ cảm thấy trang bìa lòe loẹt, ba chữ tên sách thi nhau uốn éo, nhíu nhíu mày, thấy ký tên là "Liễu Túc Miên Hoa", mỉm cười, mở ra.
...
... Khi Thẩm Thanh Thu trở về từ Bách Chiến Phong, Lạc Băng Hà đã ở trong trúc xá đợi hắn.
Vừa vào cửa, đã cảm giác có một tầm mắt nóng như lửa, cháy như than đang bắn về phía này.
Thẩm Thanh Thu: "..."
= 口 = Bỗng nhiên có chút không dám đóng cửa chuyện gì thế này a!
Lạc Băng Hà tựa nghiêng trên giường, "Làm sao vậy? Sao sư tôn không qua đây?"
Ngữ khí vẫn mềm mỏng mang theo chút ủy khuất như bình thường, ánh mắt thì lại không như vậy.
Y đang dùng ánh mắt giống như chưa bao giờ nhìn thấy Thẩm Thanh Thu vậy, trên dưới đánh giá hắn, tựa như muốn dùng ánh mắt để lột da của hắn.
Thẩm Thanh Thu một thân, da dẻ rất tốt, bả vai không rộng không dày, eo nhỏ chân dài, dưới tầng áo xanh đồng phục Thanh Tĩnh Phong, nhìn rất có phong thái.
Đúng. Chính là phong thái.
Thẩm Thanh Thu xoay tay đóng cửa trúc xá, còn chưa tới gần y trong vòng 5 bước, đã cảm giác cả người bị kéo, trực tiếp bổ nhào vào lòng Lạc Băng Hà, vùng eo bị siết chặt.
Lạc Băng Hà lượn đến sườn eo hắn, lúc có lúc không vuốt ve.
Tay. Tay. Cám ơn! Tay! Tay ngươi!
Thẩm Thanh Thu trở tay túm lấy móng vuốt của Lạc Băng Hà, Lạc Băng Hà tựa thế ghì một cái, chẳng hiểu ra sao, hắn đã bị đặt lên trên đùi Lạc Băng Hà, hai chân ngồi tách ra, kẹp chặt cứng. Ngay sau đó, Lạc Băng Hà luồn theo cổ hắn mà đè xuống, môi của Thẩm Thanh Thu bị ngậm chặt.
Không dám động. Đù, tư thế này, thật sự không dám động!
Kỳ thật hai người đã sớm làm hành vi còn hơn cả thế này, nhưng lần trước thuộc tình huống đặc thù, lại đại họa lâm đầu, căn bản chẳng quan tâm ngại ngùng hay rụt rè. Trước đó gần nửa tháng ở ma giới, Lạc Băng Hà cũng khá thân mật với hắn, cũng không biết là thẹn thùng hay sao, thủy chung vẫn chưa làm ra hành vi quá giới hạn gì.
Lúc này, tại đây, tình huống lại trở nên hoàn toàn khác.
Mặt trời còn chưa có xuống núi đâu. Ban ngày tuyên dâm thật sự được sao!
Phỏng chừng là khiến đứa nhỏ này nhịn đến hỏng rồi _(:з)∠)_
Thẩm Thanh Thu rất không có thói quen dính nhanh như vậy với người đang trong trạng thái tỉnh táo, nhưng thể loại búp bê sứ đụng vào là vỡ như Lạc Băng Hà, nhất định không thể làm rớt nữa, vì thế hùa theo y, khẽ mở miệng ra.
Nói đến cũng lạ, thân thể này của Thẩm Thanh Thu, hắn dùng lâu như vậy, cảm giác là thế này: từ đầu đến chân, từ trên xuống dưới, rắn rắn chắc chắc, không có chỗ nào đụng vào được, cù chỗ nào cũng không ngứa, hình như cũng không có chỗ nhạy cảm gì, nhưng hiện tại bị Lạc Băng Hà nhẹ nhàng nắm bắt, lại cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
Tại sao thuần thục như vậy, tại sao?
Rõ ràng là một xử nam! Tại sao?
Một lần liền không dạy cũng hiểu? Tại sao!
Không công bằng. Ta muốn lên án, ta muốn gào thét!
Lạc Băng Hà khi nặng khi nhẹ cắn bờ môi của hắn, đầu lưỡi ở khoang miệng hắn đảo qua đảo lại, Thẩm Thanh Thu có chút không theo kịp tiết tấu, hơi hơi thở dốc, nhưng hễ xoay đầu ra chỗ khác lại bị đặt về góc độ cũ, hôn càng sâu hơn. Hơi này chẳng tiếp được hơi sau, nhíu mày nhắm mắt, tất nhiên không thấy ác ý chớp động trong ánh mắt Lạc Băng Hà.
Ngồi trên đùi rất không vững, hắn theo bản năng vươn tay túm áo Lạc Băng Hà, túm một cái, không túm được quần áo, mà trực tiếp đụng đến làn da trước ngực.
Làn da trơn mịn, hoàn chỉnh.
Trong phút chốc, đầu óc Thẩm Thanh Thu một mảng tuyết trắng.
Lòng bàn tay hắn đột nhiên phát lực, tung một bạo kích về phía tim Lạc Băng Hà. Lạc Băng Hà tiếp phải một chưởng linh lực mạnh mẽ ngay chính diện, lại không hề bị ảnh hưởng, cười lạnh một tiếng, một tay bóp chặt cổ tay phải của Thẩm Thanh Thu, một tay tiếp tục giữ gáy hắn, vô cùng thành thạo xoay người lăn trên giường, trên cao nhìn xuống, cười tà mị hỏi: "Sao thế sư tôn, không phải ngươi rất yêu ta sao? Tại sao không chịu cho ta?"
Đậu xanh rau má ngươi! Thẩm Thanh Thu mắng: "Cút!"
Môi và răng Lạc Băng Hà từ triền miên chuyển sang cắn xé, miệng Thẩm Thanh Thu nháy mắt tràn ngập mùi máu tươi.
Tay trái hắn làm thành quyết, Tu Nhã ở trên bàn ứng lời bay tới, Lạc Băng Hà khẽ dừng động tác, Thẩm Thanh Thu nhân cơ hội một cước bay lên, đá vào ngực y, hắn còn chưa đứng lên, cổ chân đã bị siết, nhìn lại, Lạc Băng Hà một tay cầm mắt cá chân hắn, kéo mạnh về, một lần nữa kéo hắn xuống dưới thân. Ngay sau đó lật ngửa thân thể Thẩm Thanh Thu, nắm chân hắn dùng sức ép xuống, gập nó lên ngực.
Cả chuỗi động tác một hơi tóm gọn!
Thẩm Thanh Thu lạnh lùng nói: "Y ở đâu?!"
"Lạc Băng Hà" nghiêng đầu nói: "Ngươi hỏi ai? Nếu hỏi ta, thì chẳng phải ở đây sao?"
Thẩm Thanh Thu bỗng nhiên mềm giọng, nói: "Sao ngươi lại sang bên này được?"
Lạc Băng Hà nghịch tóc của hắn, nói: "So với việc đó, ta càng muốn hỏi, "Sư tôn" ngươi làm sao phát hiện ra?"
Mợ nó. lòng bàn tay và ngực của Lạc Băng Hà có sẹo a. Đều là hắn gây ra!
Thẩm Thanh Thu nói: "Ngươi thật muốn làm rõ ràng?"
Lạc Băng Hà đè thấp thân mình, lạnh lùng nói: "Không nói cũng được. Chúng ta còn nhiều thời gian, có thể từ từ "làm rõ ràng"."
Thẩm Thanh Thu nói: "Vậy ngươi quay đầu nhìn xem?"
Độ cong khóe miệng Lạc Băng Hà bỗng dưng cứng đờ, đột nhiên kinh giác, quay đầu lại đề phòng.
Bên trong mảng tối mảng sáng, một khuôn mặt giống hệt y như đúc đang tiến tới.
Như băng như sương, giá lạnh thấu xương, mà đôi đồng tử kia lại giống như ngọn ma trơi, sắc màu đỏ rực hừng hực thiêu đốt.