Nhìn xem quần áo cùng trang sức của mình bị xem như rác rưởi mà bày ra đầy đất, Tô Sở Sở liền đỏ hồng mắt, phẫn nộ đánh giá từng người một ở xung quanh, phảng phất muốn đem bọn họ đều ghi tạc vào trong đầu mình.
Thế nhưng, ngay khi Tô Sở Sở vừa định mở miệng nói gì, thì đúng lúc này, từ trên lầu, một bóng người cũng đã nhanh chóng bước xuống, trong tay còn cầm theo một thùng giấy nặng trĩu.
"May là em đến kịp..." Thở phì phò nói, vội vã đem thùng giấy đặt xuống trước mặt Tô Sở Sở, Hạ Đồng liền đem mấy sợi tóc mai đang buông xuống vén lên:"Chị Sở Sở, bên trong là ảnh cưới của chị và anh cả..."
"Ngoài ra còn có mấy đồ vật linh tinh như điện thoại, quà và ảnh chụp lưu niệm, băng ghi hình tiệc cưới,...Em cảm thấy sau này anh cả sẽ không còn dùng tới chúng nữa, nhưng chị có lẽ vẫn sẽ cần, tỷ như những lúc hồi tưởng lại quá khứ, nên em mới bỏ hết chúng vào đây."
"Về phần khung ảnh cưới treo trên đầu giường, một lát nữa em cũng sẽ nhờ Vương quản gia tháo xuống, mang tới chỗ ở mới cho chị, chị không cần lo."
"Cô...cô làm vậy là có ý gì?" Đây là muốn xóa bỏ hết thảy vết tích cô lưu lại trong ngôi nhà này cũng như cuộc sống của Cố Thiên Kỳ sao?
Nếu ngay cả những món đồ kỉ niệm này cũng không còn, Cố Thiên Kỳ làm sao có thể nhớ tới những ký ức tươi đẹp của hai người năm xưa mà mềm lòng, tha thứ cho cô được chứ?
"Chị Sở Sở, chị mau đi nhanh đi, hiện tại chị đang ở đầu sóng ngọn gió, e rằng rất nhanh cũng sẽ có cẩu tử đánh hơi được mà chạy đến trước cổng Cố gia. Đến lúc đó, chị muốn đi cũng sẽ rất khó khăn."
Hạ Đồng nói ra những lời này một cách rất chân thành, tựa như thật sự chỉ là lo nghĩ cho Tô Sở Sở, mà không phải là đang nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.
"Vương quản gia, cậu có đi cùng với họ không? Nếu không thì vào nhà đi, tôi pha cho cậu một tách cà phê nóng, vừa uống vừa nghỉ ngơi một chút. Bên ngoài cũng bắt đầu trở lạnh rồi..."
"Cảm ơn nhị phu nhân, nhưng tôi phải đích thân đưa cô Tô đi, chi bằng cứ để dịp khác đi." Đáy lòng có chút ấm áp, nhưng trở ngại trọng trách trên vai, Vương Chính cũng chỉ có thể từ chối ý tốt của Hạ Đồng.
Ngoài ra, cũng không nhịn được mà phát ra nghi vấn:"Nhị phu nhân, ngài không ở lại Thượng Kinh đóng phim sao? Tại sao lại quay về Ma Đô rồi?"
"Bởi vì chuyện của chị Sở Sở...đạo diễn lo lắng Cố gia sẽ xảy ra chuyện, cho nên đã đặt cách để tôi nghỉ phép một tuần lễ, nhưng tuần sau nhất định phải ngồi máy bay bay về Thượng Kinh, bù lại những cảnh quay thiếu sót."
"Vậy sao?" Gật đầu, cũng không tiếp tục trò chuyện, Vương Chính chỉ làm theo lễ phép mà chào từ biệt Hạ Đồng một tiếng, liền đã ôm lấy thùng giấy:"Vậy thì tạm biệt nhị phu nhân, chúng tôi đi trước đây."
"Được, mọi người mau đi đi. Dọc đường xin hãy lái xe cẩn thận một chút, dù sao chị ấy cũng là phụ nữ có thai."
Bởi vì Hạ Đồng đã dặn dò, nên xe thương vụ lái cũng không nhanh. Phải mất hơn năm tiếng đồng hồ mới có thể đến được nơi cần đến, chính là một huyện nhỏ hẻo lánh ở ngoại ô ma đô.
Xe chậm rãi tấp vào lề, dừng lại trước cửa một tiểu khu vắng vẻ.
Cửa sau chỉ vừa mở ra, Tô Sở Sở cùng hành lý và vật dụng của cô cũng đã bị vệ sĩ không chút lưu tình ném ra ngoài. Kèm theo đó, liền là một bộ hồ sơ do Vương Chính chính tay đưa tới.
"Cô Tô, bên trong tệp hồ sơ này có đơn ly hôn, gia chủ nhà chúng tôi cũng đã ký xong rồi, chỉ còn thiếu chữ ký của cô nữa, tờ đơn này cũng đã xem như là đầy đủ hiệu lực rồi..."
"Không, tôi không ký! Tôi tuyệt đối sẽ không ly hôn với Thiên Kỳ!" Lắc đầu nguầy nguậy, có cảm giác tệp hồ sơ giống như củ khoai lang nóng bỏng tay, Tô Sở Sở liền muốn đem nó xé rách thành hai nửa.
Chỉ có điều, không để cô thực hiện, lời nói kế tiếp của Vương Chính cũng liền đã khiến cô không thể không nhấn nút tạm ngừng:"Cô Tô, quyền quyết định ly hôn hay không cũng không nằm ở cô."
"Cho dù cô không ký đi nữa, một khi gia chủ kiện lên tòa, thì chỉ bằng những chứng cứ ngoại tình của cô bây giờ, tòa án cũng sẽ cưỡng chế bắt cô ly hôn."
"Gia chủ cho cô năm phút, suy nghĩ cho thật kĩ. Một là tự mình ký vào đơn ly hôn, giải quyết mọi chuyện trong hòa bình, nể tình vợ chồng bao năm, gia chủ sẽ cho cô một căn hộ ở khu nhà này cùng với một trăm ngàn nguyên."
"Còn nếu cô vẫn cứng rắn, nhất quyết không chịu ký, vậy thì xin hãy chờ đơn của luật sư và thư triệu tập của tòa án đi, đến lúc đó, cho dù là một xu đi nữa, cô cũng đừng hòng có được."
Khi nói ra những lời này, thái độ của Vương Chính cũng vô cùng rắng rôiu 1 "?Cùng bộ dạng lễ phép, cung kính thường ngày giống như là hai người khác nhau.
Bộ mặt âm trầm lạ thường, sau khi cân đo đong đếm giữa lợi và hại, mấy phút sau, Tô Sở Sở rốt cuộc vẫn là lựa chọn ký tên vào đơn ly hôn.
Giây phút đưa tệp hồ sơ cho Vương Chính, ngàn vạn không cam lòng, Tô Sở Sở cũng chỉ có thể đem lửa giận chuyển sang người bọn họ:"Chuyện hôm nay, tôi sẽ nhớ kỹ."
"Đợi ngày tôi và Thiên Kỳ gương vỡ lại lành, người đầu tiên tôi đuổi việc, sẽ là tất cả các người!"
"Đợi ngày đó đến rồi hẵng nói sau." Cẩn thận đem hồ sơ thu vào, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, Vương Chính liền xùy cười, tràn ngập khinh bỉ nói:"Nếu cô và gia chủ thật sự quay lại với nhau, không cần cô đuổi, tôi sẽ tự mình đề đơn từ chức."
Nếu loại phụ nữ ích kỉ, xấu xa thế này, Cố Thiên Kỳ đều có thể nhắm mắt tha thứ, thì đối phương thật sự cũng không đáng để hắn trung thành, phục tùng nữa.
**Hôm nay về trễ mọi người ạ, mưa to quá luôn.