Nhà hàng Lộc Dã.
Tinh Nam nhỏ ngồi vào chỗ, trước mặt là món bánh Soufflé mà lúc nãy con bé nói thích ăn, nhưng nó lại cúi thấp đầu, ngồi bất động, hoàn toàn không có ý muốn ăn.
“Tinh Nam, sao con không ăn đi? Không phải con thích món Soufflé ở đây hả?” — Tôi có chút bối rối.
Nghe thấy giọng nói của tôi, con bé giật mình, lại là ánh mắt từ trong cơn mê loạn giật mình tỉnh lại, nhìn chằm chằm tôi một chút, miễn cưỡng lộ ra một chút vui vẻ:
“Vâng mẹ.”
Máy móc cầm một miếng bánh lên, trên mặt treo một nụ cười cứng nhắc, con bé đờ đẫn cắn một miếng. Tôi nhìn thấy động tác của con bé thì có chút lo lắng, cả áy náy và phiền muộn.
“Ăn không ngon sao?”
Bị tôi nhìn chăm chú, giọng của nó khô khốc: “Ngon ạ. Mẹ, con thích món Soufflé ở đây nhất…”
Tôi cảm thấy không hiểu lời nói của nó, đang muốn gặng hỏi nó có ý gì, lại nhìn thấy con bé đã cầm miếng bánh thứ hai lên ra sức ăn. Cảm thấy tình hình có chút không ổn, tôi vội đưa tay ra ngăn con bé ăn tiếp, nhưng không ngờ…
“Mẹ ơi, con xin lỗi.”
“Mẹ, xin mẹ đừng đánh con.”
Giọng nói nhỏ, run rẩy, nước mắt trong hốc mắt chực trào ra, nhưng khóe miệng vẫn cố cười.
Tôi dừng một lúc, sau đó lại giơ tay về phía nó — con bé bị dọa sợ đến nỗi nhắm chặt mắt, những giọt nước mắt to bằng hạt đậu tranh nhau rơi xuống.
Hình như cô bé rất sợ tôi, nhưng cũng không tránh đi.
Tôi dùng khăn giấy trên bàn lau mặt cho con bé, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi con nha, hôm nay mẹ không tốt, khiến con không thể ăn cơm cùng với ba rồi.”
“Mẹ ơi mẹ không giận Tinh Nam ạ?”
“Tại sao mẹ phải giận con?”
“Tinh Nam hại mẹ không mua được túi, cũng không lấy được thẻ của ba...”
Tôi sững sờ, không ngờ con bé nãy giờ cứ nghĩ về điều này, thế là tôi an ủi nó: “Mẹ không giận con. Con xem, không phải mẹ đã có rất nhiều túi rồi hay sao? Với cả mẹ cũng không thiếu tiền! Ách… chắc là không thiếu tiền.”
Mới vừa rồi, Diêu Kế Lai sau khi bị tôi ném tấm thẻ lên người vẫn từ chối đi ăn cùng Tinh Nam, còn nói cái gì mà nếu không đủ tiền anh ta có thể thêm 10 vạn vào tấm thẻ đó.
Tức quá mà! Tôi thuận tay vơ lấy ly nước trên bàn hất vào mặt anh ta, hét lớn: “Con bị ho do ngạt khói thuốc, anh bị mù hay bị điếc vậy!”
Hắt nước người đàn ông tồi đó xong, tôi quay người bế Tinh Nam lên ra khỏi công ty.
Vốn là muốn về nhà, nhưng nghĩ đến nhà hàng cũng đã đặt rồi, không ăn cũng uổng.
Tôi lại an ủi Tinh Nam nhỏ vài câu, con bé thấy tôi thực sự không có dấu hiệu tức giận liền yên tâm ăn tiếp, nhưng tôi vẫn cảm thấy con bé thường xuyên quan sát sắc mặt của tôi.
Haizz, sầu chết tôi rồi!
Tôi chưa từng nuôi con, bây giờ vô duyên vô cớ lại trở thành mẹ, quan hệ của ba mẹ đứa trẻ này còn thật phức tạp.
Nghĩ đến việc tôi có mặt trên thế giới này đến năm 60 tuổi, mặc dù lúc còn trẻ cũng bị nhận đả kích bởi người phụ nữ trà xanh Diêu Tinh Nam, nhưng nửa đời sau cũng coi như là bình đạm, yên ổn.
Nào ngờ có chuyện xảy ra, tôi lại bị kéo về nhân gian, gặp phải cái ngục tối gian nan này.
Quay lại chủ đề chính, vừa nghĩ đến cuộc đời của mình bị ràng buộc cùng một chỗ với Diêu Tinh Nam, tôi liền cảm thấy có chút không thoải mái. Những ngày này tôi luôn hết sức cố gắng tránh gặp mặt con bé — nó cũng hiểu chuyện không tới tìm tôi nhiều, ăn cơm cũng ăn cùng dì giúp việc, hầu hết thời gian nó đều ngoan ngoãn một mình ngồi trong phòng khách xem tivi.
TV mở không to, lúc xem TV nó rất yên tĩnh, chưa bao giờ cười to và la hét ồn ào.
Có lúc tôi nhìn con bé một mình ngồi ở đó, yên lặng như một con búp bê đồ chơi, trong lòng cũng có chút tò mò — nuôi trẻ con khỏe như vậy sao?
“Mẹ ơi, mẹ không ăn ạ?” — Tinh Nam nhỏ hỏi.
“Mẹ sao? Mẹ không thích ăn ngọt.”
Tôi liếc nhìn món bánh phô mai trước mặt, chẳng có khẩu vị gì cả, đều tại lúc nãy gọi món mà tâm hồn để đi đâu, không nghĩ gì liền gọi luôn món này.
Tinh Nam nhỏ lộ ra vẻ nghi ngờ, cúi mặt nói nhỏ: “Là vì ba không đến sao?”
“Không phải, thật ra, ừm… Khẩu vị của mẹ đổi rồi.”
Dù gì con bé cũng còn nhỏ, lừa hai câu chắc nó cũng không phát hiện ra, tôi cứ thuận theo thói quen của bản thân là được rồi.
Gọi phục vụ tới, tôi quyết định gọi thêm món.
“Chỗ anh có sườn cừu non không?”
“Có ạ.”
“Sườn cừu áp chảo, thêm một miếng bánh tart mặn, một chai rượu vang đỏ hương thơm tươi mới dễ chịu vừa mở nắp.”
Nghe thấy tôi gọi rượu, Tinh Nam nhỏ rõ ràng rùng mình một phát.
“Thôi, không cần rượu nữa. Cho một phần nước ép tươi nhé, với thêm một ly sữa ấm.”
“Vâng ạ.”
Không cần quan tâm chuyện lớn như nào, làm bụng no trước đã rồi tính.
Lúc sườn cừu áp chảo được đem lên, tôi xém chảy cả nước miếng ra ngoài! Mùi thơm của sườn cừu thật hấp dẫn, lớp dầu trên bề mặt óng ánh vàng ươm! Cắt một miếng bỏ vào miệng, mềm mại ngon ngọt, không món nào có thể sánh bằng! Tôi gần như có thể cảm nhận được linh hồn mình đang bay bổng.
“Mẹ ơi.”
“Ừ?”
“Sườn cừu non ngon không ạ?”
“Aiyo, mẹ nói cho con nghe, nó vô cùng ngon luôn!”
Nói rồi tôi dùng dao cắt một miếng nhỏ, bỏ vào trong đĩa của Tinh Nam nhỏ, con bé ngoan ngoãn nói “Cảm ơn mẹ”, sau đó cầm muỗng xúc ăn.
“Mẹ ơi, sườn cừu non thật là ngon!” — Tinh Nam nhỏ khen.
“Còn phải nói!” — Tôi gật gù đắc ý, lại cắt thêm mấy miếng nhỏ cho con bé.
“Mẹ ơi, mẹ rất thích món sườn cừu non ạ?” — Tinh Nam nhỏ hỏi.
“Ừ!” — Tôi trịnh trọng gật đầu —“Đây là món ăn mẹ thích nhất trên đời!”
Tinh Nam nhỏ gật đầu mơ hồ. Con bé không biết, trong những ngày trước khi chết, tôi đã không còn nếm ra được mùi vị gì, đã rất lâu rồi chưa được ăn món sườn cừu non ngon như thế này.
Một bữa ăn thật thỏa thích và hài lòng. Lúc thanh toán nghe nói bữa này sẽ ghi lại trong thẻ của Diêu Kế Lai, tôi lại đặt thêm một phần bánh Soufflé mang về.
Lúc taxi gần đến nhà, Tinh Nam nhỏ đã dựa vào người tôi ngủ say. Ánh nắng chiều len qua cửa kính rọi lên mặt con bé, vẽ lên một vòng tròn ánh sáng vừa mờ nhạt vừa lấp lánh.
Tôi cúi đầu nhìn, phát hiện thì ra lúc còn nhỏ lông mi Diêu Tinh Nam đã vừa dài vừa cong, tóc có màu nhạt, có chút xoăn tự nhiên, nhưng vì để làm hài lòng sở thích của Lý Y Hợp, cô ấy đã duỗi thẳng tóc và nhuộm đen, tôi gần như đã quên mái tóc ban đầu của cô ấy là như thế nào rồi.
Lý Y Hợp…
Anh ấy đã rời khỏi tôi mười mấy năm rồi.
Vừa nghĩ đến Lý Y Hợp, những kí ức thời trẻ lại một lần nữa hiện rõ trong tâm trí tôi, những yêu hận vô lý, đau đớn, vướng mắc không rõ lại khiến trái tim tôi trở nên đau nhói.
Nếu không có Diêu Tinh Nam thì mọi chuyện sẽ tốt biết bao.
Tôi đang đắm chìm trong hồi ức thì bị tiếng nói “Đến rồi” của tài xế kéo về thực tại. Tôi có chút ngẩn ngơ, trả tiền xong liền muốn xuống xe, thân thể mới động một chút, đứa nhỏ bên cạnh thuận theo ngã vào chân tôi.
Đứa nhỏ này… Tôi thở dài, ôm nó từ trên xe xuống.
Về tới nhà, vừa bước vào cửa, dì giúp việc đã hoảng hốt chạy từ trong nhà ra: “Cô Tống, vừa rồi Diêu tiên sinh gọi điện thoại đến, nói là…”
“Nói gì?” — Một dự cảm xấu dấy lên trong lòng.
“Nói cô trong vòng ba ngày phải chuyển ra khỏi căn nhà này.”