Tôi ngây ngốc trước câu hỏi đột ngột này, gần như cảm nhận được mồ hôi lạnh chảy ở sau gáy. Một câu hỏi đơn giản như vậy, không thể nói là mình đã quên đúng không?
“Tôi…”
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này, điện thoại trong túi vang lên. Tôi gần như chộp lấy túi xách, đứng dậy khỏi chỗ ngồi ngay khi nhìn thấy tên người gọi trên màn hình.
“Thật ngại quá anh Trương, tôi đi nhận điện thoại.”
Tôi bước nhanh đến một nơi mà Trương Niệm Chi không thể nhìn thấy, nhận điện thoại: "Trời ơi cô gọi đến quá đúng lúc, trước tiên nói cho tôi biết cô có trình độ học vấn gì và học chuyên ngành nào đã!"
Lâm Thục Tĩnh ở đầu bên kia sững sờ một lúc, sau đó cười haha: "Tôi còn tưởng đây là một cuộc gọi phỏng vấn nữa cơ! Tôi là cử nhân chính quy, học dịch vụ hàng không. Có chuyện gì thế?"
"Tôi đang đi ăn với Trương Niệm Chi, vừa nãy anh ta đột nhiên hỏi tôi cái này, tôi bị hỏi ngơ ra luôn. Dịch vụ hàng không, nghề này nghe có vẻ quen quen..." – Tôi cố gắng tìm kiếm trong đầu những người tôi biết trước đây, nhưng không thể nhớ ra người bạn nào của tôi có liên quan đến chuyên ngành này – "Bỏ đi, nhớ không ra. Nói tóm lại, tôi hỏi cô nè, nghe nói hình như Nùng Kim muốn hợp tác với cô, cô nghĩ như thế nào? Chúng ta trao đổi để tránh việc tôi gây loạn cho cô.”
“Ừ, có chuyện này, có điều tôi từ chối rồi. Nếu anh ta nhắc lại, cô cứ trực tiếp từ chối là được.”
“Cô chắc chắn chưa?”
“Chắc chắn mà, Diêu tổng trả phí đại diện phát ngôn rất cao, anh ấy được xem là Bole* của tôi, tôi không thể làm điều ngớ ngẩn như vậy đâu!”
*Bole: Những người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và trọng dụng nhân tài.
“Vậy được. Với cả, cô quen anh ta à? Có thể bị phát hiện không?”
"Quen cái gì chứ, tôi đã gặp riêng anh ta một lần, tổng cộng không quá năm phút. Những lần khác anh ta nhìn thấy tôi, tôi không phải ở trên sân khấu chữ T thì cũng là trên TV, khả năng nhận ra là không lớn."
Quay trở lại bàn, tâm trạng tôi thoải mái hơn rất nhiều, trả lời cũng trở nên tự nhiên, thêm vào đó Trương Niệm Chi cũng không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi riêng tư nào nữa, nên nửa sau bữa ăn đã kết thúc một cách nhẹ nhàng.
Sau bữa ăn, trước khi lên xe của Trương Niệm Chi, tôi gọi Lưu Tử Nghiên trước mặt anh ta, cố ý không nhắc đến tên Lưu Tử Nghiên mà lớn tiếng nói: "Em yêu à, không phải nói hôm nay sẽ tìm cậu sao? Chút nữa nha, mình đang ngồi nhờ xe của anh Trương về khách sạn lấy đồ, xong việc sẽ qua tìm cậu."
“Hả? Trương tiên sinh là ai? Trương Niệm Chi tiên sinh à?”
“Đúng, không vấn đề gì, lát nữa mình sẽ qua chỗ cậu.”
Cúp điện thoại, tôi cười xin lỗi Trương Niệm Chi: “Thật ngại quá, là bạn thân của tôi.”
Nói xong cúi đầu ngồi vào xe.
Công việc của Trương Niệm Chi rất bận, trên đường đi điện thoại của anh ta không ngừng đổ chuông, hình như anh ta có chút đau đầu, thỉnh thoảng khi trả lời điện thoại sẽ xoa xoa lông mày của mình.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại thứ tư, anh ta thở phào, cất điện thoại vào áo và mỉm cười với tôi: “Xin lỗi, là chuyện công việc.”
Tội gật đầu, biểu thị không sao cả.
"Cô Lâm, lúc nãy ăn cơm, tôi cảm thấy cô nhìn thấu rõ thị trường của ngành nội y nên không nhịn được muốn thỉnh giáo cô Lâm một vấn đề, không biết cô có tiện hay không?"
“Anh cứ hỏi.”
"Không biết cô Lâm đã so sánh hai nhãn hiệu Lan và Nùng Kim chưa? Theo cô Lâm thì Lan và Nùng Kim có ưu nhược điểm gì?"
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Sự hiểu biết của tôi về Lan và Nùng Kim chỉ giới hạn ở một số thông tin tìm thấy trên internet, điều này chắc chắn không toàn diện. Về mặt khách quan, Lan và Nùng Kim được định vị là sang trọng, dù là về vị trí, nhóm đối tượng hay thị trường bán hàng, độ giống nhau của Lan và Nùng Kim rất cao.”
"Nhưng theo kiến thức hạn hẹp của tôi, cốt lõi của hai thương hiệu khác nhau."
“Như thế nào?” – Trương Niệm Chi hơi nghiêng đầu về phía tôi và hỏi.
"Mặc dù đều là nội y sang trọng nhẹ nhàng, nhưng Lan theo đuổi sự khéo léo tỉ mỉ hơn, dựa trên dữ liệu tích lũy trong nhiều năm mà cố gắng tạo ra đồ lót chuẩn xác hơn, phù hợp hơn với nhu cầu của người tiêu dùng, một bộ đồ lót sẽ không có quá nhiều trang trí; đồ lót của Nùng Kim lại theo đuổi sự lộng lẫy tột đỉnh, làm nổi bật vẻ gợi cảm và quyến rũ của người phụ nữ, nhưng một điều đáng nói là Nùng Kim có yêu cầu cao hơn về vóc dáng của người mặc.”
Nghe tôi nói xong, Trương Niệm Chi lẩm bẩm: “Sự lộng lẫy tột đỉnh…”
“Câu này, ông Hứa cũng đã nói qua.”
Ngay lập tức tôi hiểu anh ta đang nói gì, thấy anh ta gần như đang chìm vào hồi ức, tôi hơi sững sờ, lúc này mới nhớ ra vừa rồi Trương Niệm Chi đã uống gần hết một chai rượu vang đỏ.
"Khi còn sống, ông Hứa thường phê bình tôi căn bản không biết làm đồ lót, nói tôi làm đồ lót quá lộng lẫy, rất quê mùa."
Anh ta đột nhiên nhếch miệng, cười nhẹ như say.
"Ông Hứa luôn nói rằng trong việc may đồ lót, nên lấy con người làm gốc, việc mặc thoải mái là điều cơ bản nhất. Ông ấy thường so sánh tôi với Diêu, nói rằng tầm nhìn của tôi không bằng Diêu. Diêu học cách làm đồ lót từ các công nhân trong xưởng, còn tôi vì muốn được ông Hứa coi trọng hơn nên khi học đại học đã chọn chuyên ngành thiết kế.”
“Dù như vậy, ông ấy cũng không xem trọng tôi.”
“Tôi tin rằng nhất định không phải ông Hứa không xem trọng anh, dù gì…” – Tôi muốn an ủi nhưng lại bị anh ta cắt ngang.
"Ông ấy luôn nói, tôi theo đuổi sự xa hoa như thế này là đang quên đi cội nguồn của mình. Cái xuất thân như vậy, tại sao tôi không thể quên đi chứ?"
“Diêu Kế Lai, anh ta ngược lại không quên cội nguồn của mình…”
Anh ta đã say hơn, nhưng chưa đến mức bất tỉnh, nói đến đây liền quay đầu nhìn ra bên ngoài, không để ý đến tôi nữa, cho đến khi bước xuống xe cũng không nói thêm lời nào.
Về đến khách sạn tôi mới biết Trương Niệm Chi cũng đang ở tầng 8, tôi nói rằng mình đang vội đi gặp bạn thân, nhất quyết đứng ở sảnh đợi anh ta lấy kẹp tóc cho tôi. Trương Niệm Chi cũng nghe theo, bảo người tài xế dìu anh ta vào thang máy.
Một lúc sau, tài xế quay lại với vẻ mặt xin lỗi: "Rất xin lỗi cô Lâm. Trương tổng vừa lên đã ngủ say rồi, tôi chưa kịp hỏi anh ấy để chiếc kẹp tóc ở đâu. Mấy ngày nay anh ấy nghỉ ngơi ít, hôm nay lại uống rượu, vì vậy mong cô thứ lỗi cho."
“Không có gì.” – Tôi xua tay.
"Không thì cô nói cho tôi biết số phòng, đợi Trương tổng tỉnh lại, tìm được kẹp tóc rồi sẽ gửi qua cho cô."
“Không cần phiền phức thế đâu, để lần sau vậy.” – Tôi mỉm cười từ chối – “Tôi còn có việc, tôi xin phép.”
“Nếu cô Lâm cần, tôi có thể lái xe đưa cô đến chỗ bạn của cô.”
“Cảm ơn, không làm phiền anh nữa, hay là anh lên chăm sóc cho Trương tổng đi. Tôi đã bảo lễ tân khách sạn gọi xe, lúc này chắc cũng sắp đến rồi.”
***
Vừa đến bệnh viện, Lưu Tử Nghiên đã ra đón.
“Sao lại đứng đợi ở đây, Tông Thịnh đâu?” – Tôi hỏi.
"Thằng bé đang ngủ, dì mà tôi mời đến đang ở bên trong rồi. Đừng nói chuyện này nữa. Có chuyện gì vậy, sao cô lại đi cùng Trương Niệm Chi?"
Tôi giải thích toàn bộ câu chuyện cho cô ấy, cô ấy bỗng nhiên tỉnh ngộ: “May mà tôi nhanh trí, vừa nghe nói cô và anh ta ở cùng một chỗ, tôi đã có chút sốt ruột.”
“Lo cái gì?”
“Cô không biết, anh ta… con người anh ta có chút kì lạ.” – Lưu Tử Nghiên biểu lộ có chút khó nói – “Vừa đi vừa nói nhé.”
Hai chúng tôi vừa trò chuyện vừa đi vào vườn hoa.
“Anh ta kì quái như thế nào?” – Tôi hỏi.
"Khụ! Nói thế nào nhỉ… Có thể chỉ là hẹp hòi thôi?! Anh ta sợ người khác coi thường mình. Lúc trước chúng tôi đều làm việc ở Lan, lúc nào anh ta cũng so sánh mình với Kế Lai. Lẽ ra hai người có xuất thân giống nhau thì có thể sẽ hiểu nhau hơn, nói là bạn bè nhưng anh ta luôn muốn lấn áp Diêu Kế Lai trong mọi việc. Trong âm thầm, ai cũng cảm thấy anh ta rất tự phụ và có một kiểu không thể hiểu được đó là tự cho mình hơn người khác, chẳng biết sao nữa! Đặc biệt là sau khi anh ta vào được trường đại học danh tiếng, liền có chút khinh thường những nhân viên như chúng tôi.”
"Không riêng gì chúng tôi, Hứa tổng cũng có lúc chỉ điểm anh ta. Tôi nhớ, có một năm chúng tôi tổ chức đại hội, Hứa tổng đã chỉ đích danh, phê bình anh ta vì anh ta cho rằng Nội y Lan phải là hàng xa xỉ, còn nói chỉ những người có tiền mới có đủ tư cách để dùng sản phẩm tốt, nói cái gì mà muốn xây dựng hình ảnh thương hiệu cao cấp thì nhất định phải nâng cao ngưỡng chi tiêu của thương hiệu, lọc đi những người có khả năng chi trả thấp, Hứa tổng lúc đó đã rất tức giận."
"Anh ta làm như vậy chẳng phải là đang tự gây rắc rối cho mình à? Những người làm việc với anh ta chẳng phải sẽ cô lập anh ta sao?"
"Không phải ai cũng hoàn toàn phản đối. Nói thế này đi, thật ra thì Kế Lai cũng có phần đồng tình với quan điểm của anh ta, nếu không thì Lan cũng sẽ không được như bây giờ, vẫn có một ngưỡng nhất định đối với người tiêu dùng bình thường. Nhưng đây cũng là chuyện của hai năm trước, lúc đó có lẽ chưa phải thời điểm chín muồi? Tôi cũng không hiểu lắm.”
"Vậy thì Diêu Kế Lai và anh ta chắc là rất có tiếng nói chung."
"Lẽ ra là như vậy, nhưng anh ta vẫn cứ ghét Diêu Kế Lai; chính xác hơn, lúc còn ở trong xưởng anh ta rất cao ngạo, mọi người đều bị anh ta phớt lờ. Có điều mối quan hệ giữa Hứa Kim Lan với anh ta rất tốt."
“Hả?”
"Anh ta coi thường chúng tôi nhưng lại rất thân với Hứa Kim Lan, dù gì thì gia đình ông Hứa có ơn rất lớn đối với anh ta, vậy nên anh ta rất thân với gia đình họ, mẹ của Hứa Kim Lan cũng rất thích anh ta. Theo tôi thấy thì ông Hứa không phải ghét anh ta, mà chỉ hận không thể rèn sắt thành thép mà thôi, nếu không thì tại sao lại để một người không phải là họ hàng ăn ở ở nhà mình, lại còn cho anh ta đi học và cho anh ta công việc? Cô nói có đúng không?”
Nghĩ đến dáng vẻ của Trương Niệm Chi khi nhắc đến Chủ tịch Hứa, tôi hơi thất vọng. Đạo lý đơn giản như vậy, Trương Niệm Chi rốt cuộc có hiểu hay không?
“Cô nói anh ta và Hứa Kim Lan rất thân?” – Tôi hỏi.
“Ừ đúng rồi, lúc đó không ít người trong xưởng tưởng bọn họ là một đôi, nhưng tôi biết người Hứa Kim Lan thực sự thích là Diêu Kế Lai.”
“Sao lại nói vậy?”
"Cô không hiểu Hứa Kim Lan. Cô ta có tính khí của một đại tiểu thư, bình thường làm việc gì cũng rất ngang ngược kiêu ngạo, cô ta đối với Trương Niệm Chi chỉ tốt hơn một chút so với chúng tôi thôi, nhưng cô ta rất nhút nhát và thục nữ trước mặt Kế Lai, điều này có thể nhìn không ra sao? Mặc dù Trương Niệm Chi luôn ở bên cạnh cô ta, nhưng theo tôi thấy, cô ta chỉ coi Trương Niệm Chi như một người bạn, bạn thân là con trai!"
Tôi gật đầu, không nói gì cả.
“Ây da bỏ đi, đừng nói đến bọn họ nữa. Qua vài ngày nữa Tông Thịnh sẽ xuất viện, tôi muốn về nhà rồi tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho thằng bé, cô có tiện đưa Tinh Nam tới không?”
“Không vấn đề gì. Gần đây tôi và con bé ở khách sạn rất ngột ngạt, sắp ngạt chết rồi.”
"Nếu cô không để ý, tôi còn muốn mời cả bác sĩ Lý và người bạn nhỏ đó nữa, được không?"
Tôi nghĩ một chút, biểu thị không vấn đề.
"Nhắc tới bác sĩ Lý…" – Lưu Tử Nghiên dè dặt nhìn tôi – "Tôi cảm thấy gần đây anh ấy có hơi phờ phạc. Hôm qua gặp anh ấy, anh ấy vừa bận công việc, lại phải chạy tới chăm sóc cho cô gái đó, trong nhà còn có một đứa nhỏ, anh ấy cũng đủ khổ rồi."
"Thành thật mà nói, tôi cảm thấy anh ấy thật sự không có ý gì với cô gái kia, mặc dù anh ấy chăm sóc người ta rất tốt, nhưng anh ấy căn bản là không có dáng vẻ để tâm đến, cô hiểu ý tôi muốn nói không? Chính là giữa hai người họ… không có cái cảm giác đó. Ngoài ra, tôi luôn cảm thấy bác sĩ Lý trông rất cô đơn và có chút đáng thương.”
Thấy tôi không trả lời, cô ấy dừng lại và quay sang tôi, như thể lấy hết can đảm: “Trước đây tôi nói với cô rằng, tôi sẵn sàng thành toàn cho cô và Kế Lai, đó là vì tôi biết tâm ý của Kế Lai dành cho cô, nhưng sau thời gian tiếp xúc này, tôi cảm thấy hình như cô đối với Kế Lai… không có ý nghĩ đó."
“Nếu cô thích Kế Lai, tôi vẫn sẵn sàng lùi bước, nhưng nếu cô thích bác sỹ Lý, tôi cũng sẽ ủng hộ cô. Cô hiểu ý tôi không?”
Giọng cô ấy rất chân thành, đôi mắt trong veo của nhìn thẳng vào tôi.
“Tôi không thích Kế Lai, nhưng mà…” – Tôi thở dài, trả lời cô ấy – “Tôi cũng không thể ở bên bác sĩ Lý được.”
“Tại sao?”
Tôi và Lưu Tử Nghiên giật mình vì âm thanh ở sau lưng, cả hai hoảng hốt quay lại. La Thư Ngữ đang ngồi trên xe lăn phía sau.
Giống như mọi khi, cô ta ném ánh mắt kiêu ngạo của mình lên người tôi.