Sau khi bình tĩnh lại, Lưu Tử Nghiên rất bất mãn: “Tại sao cô lại nghe trộm người khác nói chuyện?”
La Thư Ngữ không đáp lại lời quở trách của Lưu Tử Nghiên mà hỏi tôi: “Cô nói cô không thể thích Lý Thanh Yến, là có ý gì?”
Thấy La Thư Ngữ phớt lờ mình, Lưu Tử Nghiên càng tức giận: "Có rất nhiều bác sĩ họ Lý, ai nói chính là Lý Thanh Yến? Thật sự không biết cô vội vàng cái gì?"
Nghe ra Lưu Tử Nghiên đang nói ẩn ý, La Thư Ngữ như bị đâm trúng chỗ đau, sắc mặt liền thay đổi không tự nhiên. Thấy đòn phản công của mình có hiệu quả, Lưu Tử Nghiên định thừa thắng xông lên, thì bị tôi kéo cánh tay.
“Cô La, chúng tôi còn có việc nên không đi cùng cô nữa.”
Tôi biết La Thư Ngữ luôn có thành kiến với tôi, vì không muốn tranh cãi với cô ta, tôi kéo Lưu Tử Nghiên xoay người rời đi.
"Cô cũng biết mình là tiểu tam, còn có một đứa con gái riêng nên không đủ tư cách thích Thanh Yến, vậy tại sao còn dây dưa với anh ấy!?"
Giọng điệu có phần khinh thường của La Thư Ngữ lại vang lên. Bước chân của tôi dừng lại ngay lập tức, Lưu Tử Nghiên tức giận quay lại và chỉ thẳng mặt La Thư Ngữ: “Cô có tin tôi lật đổ cái xe lăn này của cô không! Đừng tưởng bản thân tàn phế thì tôi sẽ nhường cô!”
La Thư Ngữ không hề tỏ ra yếu thế mà ngẩng đầu lên đối mặt với chúng tôi.
“Tử Nghiên, cô về chăm Tông Thịnh trước đi, lát nữa tôi đến.”
Nghe tôi nói vậy, Lưu Tử Nghiên hung dữ trừng mắt nhìn La Thư Ngữ rồi xoay người rời đi.
"Cô La, về câu hỏi vừa rồi của cô, không phải là tôi không thể trả lời được. Nhưng trước đó tôi muốn hỏi, cô lấy tư cách gì để chất vấn tôi?"
La Thư Ngữ hung hãn ngay lập tức ỉu xìu, ánh mắt có chút né tránh: “Tôi… cô quản không nổi đâu!”
“Vậy chuyện của tôi, cô cũng không quản được!” – Tôi không chút nhượng bộ.
"Tôi... Tôi là bạn của Thanh Yến! Đối với một người có ý đồ xấu như cô..."
Tôi cắt ngang lời cô ta: "Cô La, tôi xem cô là bạn của Thanh Yến nên chưa bao giờ nói chuyện ác ý với cô, cũng chưa từng làm những chuyện mà cô vu khống cho tôi. Nếu cô nhất quyết nói chuyện với tôi bằng thái độ này thì tôi cũng không cần phải đứng đây nghe cô nói nhảm, cũng không cần phải trả lời câu hỏi của cô!"
Vẻ mặt tôi không biểu cảm nhìn cô ta.
Chỉ thấy cô ta bị những lời chưa kịp nói của mình làm cho nghẹn, cổ giật giật, thậm chí tai cũng hơi đỏ lên. Một lúc lâu sau, cô ta nuốt nước bọt, không còn khí thế bừng bừng nữa: “Cô nói ‘không thể thích Thanh Yến’ là ý gì?”
“Cô La, chân của cô sao rồi?”
“Cái gì?”
"Tôi biết, là một bác sĩ, có một đôi chân khỏe mạnh quan trọng đến nhường nào, cô là bác sĩ tất nhiên sẽ hiểu rõ hơn tôi. Có thể tôi đoán sai, nhưng lúc rảnh rỗi tôi cũng từng nghĩ, bác sĩ La sẽ không cho rằng chỉ cần chân cô không lành lại thì bác sĩ Lý sẽ luôn ở bên cạnh chăm sóc cô chứ?"
Giống như bị tôi nói trúng tim đen, mặt của La Thư Ngữ đỏ hơn rất nhiều so với khi nãy.
“Nói cách khác, so với sự nghiệp làm bác sĩ, đối với cô bác sĩ Lý quan trọng hơn sao?”
Ánh mắt né tránh, La Thư Ngữ có chút không tự nhiên mà tránh đi: “Thế thì đã sao?”
Tôi cười khẽ, nói tiếp: "Nếu bác sĩ Lý quan trọng hơn sự nghiệp của cô, vậy tại sao cô không thể chấp nhận một cậu bé Lý Y Hợp ở bên cạnh anh ấy?"
Tôi vừa nhắc đến Lý Y Hợp, La Thư Ngữ dường như đã tìm thấy một bước đột phá trong lời nói của tôi: “Tôi không phải không chấp nhận thằng bé, là nó không thích tôi!”
“Trẻ con rất mẫn cảm.” – Tôi thẳng thừng bác bỏ lời nói của cô ta – “Bọn chúng có thể biết người khác có thực sự thích mình hay không. Hơn nữa, tôi hiểu Lý Y Hợp, thằng bé không phải kiểu người sẽ gây sự vô cớ.”
“Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?” – La Thư Ngữ lắc đầu một cách thiếu kiên nhẫn – “Cô nói những điều này chỉ để khoe rằng Lý Y Hợp thích cô, nên cô có thể lấy được trái tim của Thanh Yến?"
“Không.” – Tôi cười mỉm – “Tôi muốn nói là, so với Lý Thanh Yến, tôi quan tâm Lý Y Hợp hơn.”
“Cái gì?” – Lần đầu tiên giọng điệu của La Thư Ngữ mất đi sự đối chọi và kiêu ngạo, hoàn toàn là ngạc nhiên.
"Lúc trước tôi quen một người, cô ấy có một ‘trúc mã’, cô ấy rất thích anh ấy, nhưng chàng trai không thích cô ấy. Sau này, chàng trai gặp được người mình yêu ở trường đại học, cô gái không thể chịu nổi, đã dùng rất nhiều cách nhưng vẫn không chia cắt được chàng trai và bạn gái của anh ấy."
La Thư Ngữ nhìn tôi với một chút ngờ vực, nhưng tôi không quan tâm và tiếp tục: "Lúc đó tôi không biết người con trai có ý nghĩa gì đối với cô gái đó. Tôi luôn cho rằng đó là điều hiển nhiên, thứ mà mọi người yêu thương nhất phải là bản thân họ, sở thích của họ, công việc của họ, cuộc sống của họ, chúng đều rất quý giá. Tôi đã không nhận ra, đối với cô gái thiếu mất yêu thương và sự ấm áp của cuộc sống, chàng trai đó dường như là tất cả mọi thứ của cô ấy. Đợi đến khi tôi nhận ra tất cả đều đã quá muộn rồi."
La Thư Ngữ ngập ngừng hỏi: “Cô ấy sao rồi?”
“Trong ngày chàng trai kết hôn, cô ấy nhảy lầu tự sát trước mặt cậu ấy rồi.”
Ánh mắt đang nhìn La Thư Ngữ, nhưng trong lòng tôi đang hướng về một người khác.
“Tôi không hiểu mục đích cô nói cái này là gì.” – La Thư Ngữ tuy có hơi sửng sốt, nhưng vẫn ngờ vực nói.
"Khi nghe tin hôm đó cô chạy khỏi nhà Lý Thanh Yến rồi gặp tai nạn xe hơi, tôi liền nhớ tới cô gái kia. Tôi nghĩ, bác sĩ La là một người kiêu ngạo như vậy mà cũng có thể vì một người đàn ông làm chuyện như thế, có lẽ người đàn ông này vô cùng quan trọng trong tim bác sĩ La."
"Vì vậy, tôi thật lòng hy vọng bác sĩ La có thể có được tình yêu của bác sĩ Lý thông qua sự việc lần này; giống như tôi đã từng nghĩ vô số lần, nếu chàng trai đó biết rằng đối với cô gái, anh ấy còn quan trọng hơn tính mạng của mình, có lẽ anh ấy sẽ có sự lựa chọn khác."
"Nhưng vài lần gần đây gặp bác sĩ Lý, trông anh ấy có vẻ vô cùng phờ phạc, tôi mới nhận ra một việc khác…"
“Tình yêu là tình yêu, trộn lẫn với bất cứ thứ gì khác đều sẽ khiến con người ta kiệt sức, huống hồ còn phải cõng theo một sinh mệnh, cái trách nhiệm nặng như thế…”
"Tôi nói như vậy, nếu bác sĩ La còn có gì không hiểu thì tôi chỉ hỏi cô: trong thời gian này bác sĩ Lý đã chăm sóc cô như thế nào, có phải như cô mong muốn không, đã vượt qua phạm vi bạn bè chưa?"
Cô ta chán nản, không trả lời câu hỏi của tôi, đáp án đã nằm sẵn trong miệng nhưng cô ta vẫn kiêu ngạo, không dễ dàng chịu cúi đầu: "Những điều cô nói, ai biết được có phải là bịa ra để lừa tôi hay không; hơn nữa, cô vòng vo như vậy mà vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, chuyện này liên quan gì đến Lý Y Hợp? Liên quan gì đến chuyện cô thích hay không thích Lý Thanh Yến?"
Tôi thở ra một hơi dài.
“Cô gái mà tôi nói đó, tên là Diêu Tinh Nam, chàng trai mà cô ấy thích chính là Lý Y Hợp, còn người yêu của Lý Y Hợp…”
“Chính là tôi.”
“Cô đang… nói gì vậy?” – La Thư Ngữ trố mắt đứng nhìn, đôi mắt đẹp đầy sự kinh ngạc cùng hoang đường.
Trái tim bình lặng, tôi bắt đầu giải thích quá khứ và hiện tại của mình cho cô ấy.
La Thư Ngữ từ đầu đến cuối luôn có vẻ mặt khó có thể tin được, nhưng thái độ đối với tôi cũng dần dần dịu đi.
Cho đến khi tôi nói hết những chuyện đã trải qua và mục đích của mình, cô ấy dường như nhớ ra điều gì đó và nói với giọng hốt hoảng: “Có một việc tôi muốn nói với cô, ngày hôm đó chạy từ nhà Thanh Yến ra, lúc Thanh Yến đuổi theo tôi ở phía sau, tôi nhìn thấy một chiếc xe ô tô chạy tới, anh ấy không nhìn thấy được, lúc đó tôi không kịp nghĩ gì đã nhào qua, vì vậy mới…”
Tôi không ngờ nguyên nhân lại là như thế, nhất thời vừa nhẹ nhõm vừa hổ thẹn: “Xin lỗi, hiểu lầm cô rồi.”
“Không không không!” – La Thư Ngữ vội vàng xua tay – “Không có gì. Có điều ba mẹ tôi không phải người ở đây, tôi không muốn bọn họ lo lắng, cũng không muốn bọn họ chạy đi chạy về, cho nên tôi mới tận dụng cơ hội này để Thanh Yến chăm sóc tôi.”
“Tôi hiểu.” – Tôi nhẹ giọng nói.
“Vậy… Lâm…” – La Thư Ngữ ngập ngừng nói, giống như trong chốc lát không biết phải gọi tôi là gì.
“Gọi tôi là Cẩm Du đi, tôi cũng quen rồi.” – Tôi cười.
“Cẩm Du, tôi hiểu rõ ý của cô rồi, tôi sẽ suy nghĩ thật kĩ.” – La Thư Ngữ có chút ngại ngùng – “Thật ra chân tôi không bị thương nặng, có lẽ cũng sắp khỏi rồi.”
***
Buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới của Nội y Lan rất thành công, các phương tiện truyền thông chính thống trong nước đều dồn dập đưa tin về loại đồ lót được thiết kế cho phụ nữ trung niên và cao tuổi này. Các phóng sự, báo chí và đài truyền hình đặc biệt đã hợp tác để quảng bá sản phẩm này.
Danh tiếng của Nội y Lan sau khi trải qua ảnh hưởng rất lớn vì cái chết của Hứa Kim Lan đã tăng nhanh như diều gặp gió trong lòng người tiêu dùng.
Thỉnh thoảng trên mạng nhảy ra một bài đăng để tán dương việc làm của Diêu Kế Lai, ca ngợi trí tuệ và tình cảm tuyệt vời của anh ấy. Mặc dù có người nghi ngờ người đăng là thuỷ quân*, nhưng sự nghi ngờ ấy nhanh chóng bị dập tắt bởi những người tán thành.
*Thuỷ quân: Những người được thuê để đăng các bài viết, bình luận....
Cho đến khi trên mạng xuất hiện một tài khoản nam đăng một bài viết, nói rằng vợ anh ta đã nhập viện được nửa năm, trong nửa năm này cô ấy phải nằm nhiều, đồ lót ngày trước cô ấy thường mặc thì bây giờ mặc một ngày rất khó chịu, nhưng không mặc thì cảm thấy bản thân rất lôi thôi. Vốn là một người phụ nữ rất chú trọng đến ngoại hình, dù nằm viện thì hàng ngày vẫn phải chải đầu, chăm sóc bản thân gọn gàng, chỉ có mỗi chuyện nội y khiến cô ấy rất ngán ngẩm.
Vì muốn vợ mình thoải mái, người đàn ông đó đã hình thành thói quen liếc nhìn khi đi ngang qua các cửa hàng đồ lót. Chính thói quen này đã khiến anh ta nhìn thấy sản phẩm mới của Lan.
Người đàn ông mua mỗi loại tinh dầu một bộ, khi người vợ nhìn thấy đó là đồ lót của Lan còn trách anh ta không nên tiêu tiền bừa bãi, nghe người đàn ông nói rằng mua hai bộ còn chưa đến 100 tệ, cô ấy chỉ nghĩ rằng anh ta đang dỗ để mình vui thôi.
Người đàn ông viết trong bài đăng:
<Vợ tôi không còn lo lắng về vấn đề này nữa. Mặc dù không thể chữa khỏi cho cô ấy, nhưng tôi đã làm cho cô ấy vui hơn, điều này đủ để khiến tôi tin rằng vợ tôi nhất định sẽ khỏe lại, chúng tôi chắc chắn sẽ ổn thôi.>
Chính bài đăng này đã đẩy danh tiếng sản phẩm mới của Lan lên cao trào, nhiều ý kiến khen ngợi: sản phẩm mới này của Lan không chỉ là tin vui dành cho phụ nữ trung niên, cao tuổi mà còn là tin vui cho những người bệnh bị mất đi phẩm giá nữ giới trong thời kì bị bệnh.
Đồng thời, có một ý kiến nói rằng, cảm thấy các sản phẩm mới của Nội y Lan cho dù là về định vị sản phẩm hay là giá cả thì đều có phần hơi khác thường, phảng phất ý vị như tưởng nhớ Hứa Kim Lan. Số người đồng tình với quan điểm này ngày càng tăng, thậm chí có người còn cho rằng sự biến đổi trước đây của Lan và sản phẩm mới này là sự thể hiện tình cảm một cách thầm lặng của Diêu Kế Lai đối với Hứa Kim Lan.
Sự đánh giá của thế giới bên ngoài về Lan ngày càng cao, doanh số bán hàng cũng càng ngày càng tăng, nhanh chóng thoát khỏi tác động tiêu cực của những bài đăng đen trước đó về Lan. Ngay cả các ngành công nghiệp khác của Diêu Kế Lai cũng thu được lợi nhuận lớn.
Khi Diêu Kế Lai thông báo tin vui cho tôi qua điện thoại, tôi đang thu dọn đồ đạc của mình và Diêu Tinh Nam trong khách sạn, Tinh Nam nhỏ cũng làm như thật mà sắp xếp hộp đồ chơi của mình.
“Ừm, chúc mừng anh.” – Tôi gấp váy của Diêu Tinh Nam bỏ vào vali.
“Tối nay tôi qua chỗ em, chúng ta cùng nhau ăn mừng một chút.” – Giọng nói của Diêu Kế Lai không giấu được niềm vui.
“Ừm, cũng được. Anh đem giấy nợ và thỏa thuận quyền giám hộ qua luôn nhé, phải là bản gốc đó!”
“Cái gì?”
“Đừng có giả vờ hồ đồ! Lúc trước chúng ta đã thống nhất với nhau rằng một khi dùng thiết kế của tôi thì sẽ giao hai thứ này cho tôi!”
Đầu dây bên kia yên lặng, một hồi lâu sau mới đáp lại một chữ: “Được.”
Tôi cúp điện thoại, bỏ trên bàn trà thì nhận được một tin nhắn: “Bé yêu à, việc của tôi bên này sắp xong rồi, rất nhanh sẽ về nước thôi!”
Là Lâm Thục Tĩnh.