Hứa Lê: "Anh nói xem?”
Liên Dương Diễm: "..”
Hứa Lê: "Tôi không tin anh không tò mò về lá chắn bảo vệ, về dị năng và trạng thái của tôi.”
Liên Dương Diễm: "... Chúng tôi là người của lực lượng chính quy chính thức, sẽ không làm gì cô.”
“Anh cho rằng nếu tôi không tin tưởng các anh như vậy, tôi sẽ liều lĩnh cứu các anh sao?”
Một câu nói khiến Liên Dương Diễm không nói nên lời. Hứa Lê tiếp tục nói: "Tôi để các anh báo cáo, là để căn cứ có thời gian chuẩn bị, ví dụ như tôi có một số thứ khác trong tay, cũng phải nói chuyện với căn cứ nhưng trước tiên cần căn cứ tin rằng tôi là một người trưởng thành có khả năng suy nghĩ độc tập, chứ không phải là đứa trẻ có thể bị lừa gạt. Hơn nữa, nếu không tin tưởng căn cứ, không chuẩn bị rời khỏi căn cứ, tôi cũng sẽ không để một Hứa Vân Thâm lớn như vậy ở trong căn cứ.”
Liên Dương Diễm: "...”
Từ Dần: "...”
Nói thật, nếu Hứa Lê không nói, họ đều quên mất Hứa Vân Thâm.
Lúc này họ không khỏi nghĩ, rốt cuộc Hứa Vân Thâm có gì lọt vào mắt xanh của Hứa Lê?
Chẳng lẽ...
Thực sự là vì Hứa Vân Thâm đẹp trai?
Đối với Hứa Lê năm tuổi, Hứa Vân Thâm đẹp trai chỉ là một tính từ nhưng đối với Hứa Lê hai mươi lăm tuổi, cũng có khả năng là tình yêu sét đánh.
"Cái đó... mặc dù tuổi tâm lý của em có thể là hai mươi lăm tuổi nhưng dù sao cơ thể chỉ mới năm tuổi, tôi thấy em và Hứa Vân Thâm có lẽ cũng không quá hợp nhau?”
Từ Dần cố gắng nói bóng gió.
Cô có ý đồ với Hứa Vân Thâm thì thôi, dù sao cô cũng mạnh mẽ, cũng không phải là người không biết lý lẽ. Nhưng nếu Hứa Vân Thâm đối với Hứa Lê năm tuổi này mà cũng có thể nảy sinh ý đồ thì đó không phải là hai bên tình nguyện, mà là Hứa Vân Thâm là một kẻ biến thái ấu dâm! Hứa Lê bất lực: "Các anh nghĩ đến đâu rồi? Tôi nuôi Hứa Vân Thâm là có lý do khác, không liên quan đến tình cảm nam nữ, cho dù anh ta là nữ, hoặc là một ông già, tôi cũng sẽ đưa anh ta về nhà.”
Còn dùng để làm gì, cô lười giải thích, chỉ nhắc nhở một câu: "Các anh chăm sóc tốt cho anh ta là được, anh ta chỉ có ích với một mình tôi.”
Thực ra đây cũng là một lời tuyên bố. Cô cố ý nhắc đến Hứa Vân Thâm, cũng không phải để họ chuyển sự chú ý từ mình sang Hứa Vân Thâm, Hứa Vân Thâm thực sự không có khả năng tự bảo vệ mình, cô không hy vọng mình vừa về, túi kinh nghiệm đã bị người ta chơi hỏng. Liên Dương Diễm có thể đảm bảo về điểm này: "Em yên tâm, chúng tôi chưa bao giờ làm gì tổn hại đến những người sống sót.”
Hứa Lê: "Tôi tin các anh.”
Ba người lần đầu tiên thăm dò đến đây là kết thúc. Liên Dương Diễm và Từ Dần đã hiểu rõ thái độ của Hứa Lê, họ không biết Hứa Lê trì hoãn việc quay về có phải là muốn tạo cơ hội cho họ và những người cấp trên hay không, dù sao thì... họ thực sự rất muốn có được lá chắn bảo vệ đó.
"Đúng rồi, có phải có mấy người bị thương không? Hình như bị thương khá nặng?”
Hứa Lê đột nhiên hỏi. Liên Dương Diễm gật đầu, sắc mặt rất nặng nề: "Đúng vậy.”
Dù sao cũng là đối mặt với tang thi dị năng cấp ba, hơn nữa ngoài Liên Dương Diễm ra, những người khác đều chỉ là dị năng giả cấp một, hai hệ thủy khắc chế kia cũng đã sớm được phân đến bên Hứa Lê, kết quả là họ tuy không c.h.ế.t nhưng cũng bị thương không ít. Đừng nói đến những người khác, ngay cả trên người Liên Dương Diễm cũng có vết thương.