Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

TRƯỚC KHI CÁC VÌ SAO ĐẾN

Ban đêm, tiểu khu cũ vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng mèo hoang kêu, mùa thu đông là mùa mèo động dục, tiếng kêu liên tục không ngừng.

Hứa Nhượng ngẩng đầu lên nhìn nhà Bạch Ly, đêm khuya này chỉ có chỗ của Bạch Ly vẫn bật đèn, những gia đình khác đã tắt đèn đi ngủ từ sớm.

“Phải không?” Hứa Nhượng thấp giọng nỉ non, đột nhiên nở nụ cười: “Tớ quả thực không nên có mong đợi gì.”

“Cậu đang mong đợi cái gì?” Thanh âm của Bạch Ly lạnh nhạt thản nhiên: “Dù sao vẫn không có khả năng là mong đợi tớ nói cho cậu, cậu cảm thấy hai chúng ta có thể có tương lai không?”

Bạch Ly cảm thấy anh say rồi, mỗi một câu đều nói rất hàm hồ, giống như ngày mai anh ngủ dậy sẽ quên hết, không thể nhớ rõ cái gì.

Hứa Nhượng đã nhận được câu trả lời.

Ban đầu anh muốn ra tay trước, cũng muốn nói cho cô, anh động tâm, nói với cô rằng anh muốn cùng cô có tương lai.

“Hứa Nhượng, cậu cảm thấy tớ dựa đâu mà phải tin tưởng lời nói nhảm của cậu vậy?

Lời nói nhảm.

Ở trong lòng Bạch Ly, anh chỉ đang nói nhảm, say rượu lên mới thế.

Cũng đúng, khoảnh khắc anh nhận ra mình thích Bạch Ly, thì đã biết đây là một chuyện điên cuồng ngay cả chính anh cũng cảm thấy khó có thể tin được.

“Bùi Xuyên đâu?” Anh nhìn lên trên: “Không phải cậu ta về nhà cùng cậu sao?”

“Không có, nhà cậu ấy ở đối diện nhà tớ.” Bạch Ly rất thành thật trả lời, không định lấy Bùi Xuyên ra để chọc giận anh: “Hứa Nhượng, tớ đồng ý với cậu, sẽ không ở bên cạnh Bùi Xuyên.”

“Vậy cậu cũng phải thực hiện giao hẹn giữa chúng ta, đừng nhắc đến những chuyện này với tớ nữa, được không?”

Chuyện của cô đã đủ rối loạn, Bạch Ly không có nhiều tinh lực như vậy để chơi trò này của Hứa Nhượng, không muốn nói chuyện yêu đương rắc rối.

Thật ra ngay từ đầu bọn họ không sai, trước kia như vậy cũng rất tốt, là cô đi nhầm một bước mới nên sau này bọn họ mới thành ra như vậy.

Là lỗi của bản thân cô cho nên phải tự mình phải gánh chịu.

“Câu trả lời của tớ đã rất rõ ràng rồi không phải sao?”

Hứa Nhượng im lặng hồi lâu, chỉ hỏi một câu: “Bạch Ly, từ trước kia tới bây giờ cậu có từng động lòng với tớ không?”

Bạch Ly hơi rũ mắt, cắn môi: “Không có.”

“Cậu cũng không cần có.”

“Được.”

“Là tớ say rồi.” Anh nói xong liền cúp điện thoại.

Trong hai người bọn họ luôn sẽ có một người đóng vai là người say, chỉ cần thanh tỉnh lại là được rồi.

Một ngày nọ, Trình Chi đến nhà Bạch Ly, lúc đưa bức ảnh cho cô, cô ấy nhìn thấy trong phòng ngủ của khách có một bộ chăn đệm mới, thuận miệng hỏi một câu: “Có người từng tới nhà sao?”

“Cậu còn đặc biệt đổi cho anh ta một bộ ga trải giường mới?”

“Hứa Nhượng đấy.” Bạch Ly vừa nhìn bức ảnh vừa trả lời: “Lần trước cậu ấy qua dây, không thể để cậu ấy ngủ với tớ được đúng không? Vậy không nên đổi cho cậu ấy một bộ mới sao?”

Trình Chi đang uống nước, suýt chút nữa bị sặc chết ở chỗ này, sau khi ho xong thì cả khuôn mặt của cô ấy đều đỏ bừng.

Bạch Ly đưa tay vỗ nhẹ lưng cô ấy, nhướng mày nói: “Làm sao vậy? Nghe thấy tin tức này kích động như vậy sao?”

“......Cậu.” Trình Chi chậm chạp đi qua, đưa tay sờ trán Bạch Ly: “Cậu không sao chứ?”

“Tớ có thể có chuyện gì?” Bạch Ly thản nhiên nhìn cô một cái: “Tớ thấy cậu mới giống có sao đấy.”

Trình Chi hít một hơi, đánh giá Bạch Ly một lúc, cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Cậu hoàn toàn hết hy vọng với Hứa Nhượng?”

“Một chút cảm giác cũng không có?”

Bạch Ly: “Ừ.” một tiếng, biểu cảm trên mặt cũng không có thay đổi gì cô nói: “Rất kỳ lạ sao?”

“Trước cậu vì Hứa Nhượng không thích mình mà đau khổ đến mức chết đi sống lại, cực kỳ bi thương nên rời khỏi Nam Thành, sau khi trở về lại tiếp tục dây dưa…” Trình Chi càng nói càng hăng say, suýt chút nữa thì kể ra một chuyện tình bi thảm.

“?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

“Cậu cũng không phải không biết, nguyên nhân tớ năm đó rời khỏi Nam Thành không phải chỉ vì Hứa Nhượng.”

“Nhưng Hứa Nhượng là người chiếm một phần lớn.” Trình Chi nói: “Tầm quan trọng của Hứa Nhượng trong cuộc sống của cậu quan trọng hơn bất kể ai, cho dù là tớ cũng không xứng so với Hứa Nhượng.”

Trình Chi hiểu rất rõ Hứa Nhượng đối với Bạch Ly mà nói là gì, cô ấy cũng không cảm thấy trong lòng không quá cân bằng, dù sao Hứa Nhượng đối xử với Bạch Ly rất tốt, trả giá vì Bạch Ly thì mọi người quá rõ ràng.

Thật ra Trình Chi có thể hiểu tại sao Bạch Ly lại rung động vì Hứa Nhượng, dù sao thì trong khoảng thời gian đen tối nhất Hứa Nhượng giúp đỡ cô, đưa tay ra cứu giúp cô.

Cho nên thấy bộ dạng không sao cả của Bạch Ly bây giờ, Trình Chi ngược lại có chút ngỡ ngàng.

Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?

Bạch Ly đưa tay nhẹ nhàng búng vào trán của cô ấy nói: “Tớ chỉ là đột nhiên suy nghĩ cẩn thận thôi.”

Bạch Ly chỉ vào trái tim của mình.

“Đời này của tớ, cứ như vậy, thật ra ngay từ khi bắt đầu tớ đã hiểu rõ, tớ không phải tồn tại vì Hứa Nhượng, tớ không thể đem tinh thần và thể lực của tớ lãng phí trên người Hứa Nhượng.”

“Hai người chúng tớ cứ giày vò lẫn nhau tới tới lui lui như vậy là vì cái gì? Sự thật không phải xảy ra trước mắt sao? Cậu cũng biết, tớ đã từng thử, sau đó thất bại.”

“Tớ sẽ không thử lần nữa, cũng sẽ không hy vọng Hứa Nhượng thử, mặc dù cậu vẫn nói Hứa Nhượng là tra nam, nhưng cẩn thận ngẫm lại, chuyện của tớ với Hứa Nhượng........ “

“Cậu ấy có làm gì sai đâu?”

“Cậu ấy chỉ là đồng ý yêu cầu vô lý của tớ, chỉ là không thích tớ, tớ lại đột ngột rời khỏi cậu ấy như vậy.”

“Bây giờ nghĩ lại, khả năng sẽ khiến cậu ấy bị tổn thương.”

Trình Chi sửng sốt hỏi: “Tại sao bỗng nhiên lại thông suốt như vậy?”

“À........” Bạch Ly nhớ lại một chút: “Trước kia tớ cho rằng, tớ hy vọng nghe được Hứa Nhượng nói thích tớ, tớ hy vọng tớ có thể ở bên cạnh cậu ấy.”

“Nhưng ngày đó, khi Hứa Nhượng đứng ở dưới lầu hỏi chúng tớ có thể hay không, khoảnh khắc đó tớ đột nhiên ý thức được thật ra tớ không hy vọng Hứa Nhượng nói như vậy với tớ.”

Trình Chi mở túi khoai tây chiên ra cầm một miếng lên ăn, sau đó âm thanh rộp rộp vang lên: “Bởi vì kết quả tốt nhất giữa hai người các cậu thật ra chính là bạn bè, cậu biết rõ điều này hơn hứa Nhượng.”

“Ừ.”

“Cho nên cậu cũng hoàn toàn hết hy vọng, không thích chút nào?”

Bạch Ly nhìn cô ấy, cũng cầm miếng khoai tây chiên: “Nói như thế nào nhỉ, chính là hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ này, thậm chí tớ còn cho rằng trước kia tớ thích Hứa Nhượng là tại tớ ngu ngốc.”

“Rốt cuộc là vì cái gì, lại đột nhiên động tâm?” Bạch Ly khẽ cười.

“Lo lắng tuổi dậy thì và rung động à, tới cũng nhanh đi cũng nhanh.”

Trình Chi hài lòng với kết quả này, chỉ cần Bạch Ly không vì Hứa Nhượng mà có cảm xúc xoắn xuýt thất thường, không vì Hứa Nhượng mà không vui là tốt.

Về phần Hứa Nhượng, không ai biết anh có thực sự yêu Bạch Ly hay không, kể cả bàn thân Bạch Ly.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Hứa Nhượng yêu Bạch Ly, nhưng đó căn bản không phải là yêu, chỉ là sau khi Bạch Ly biến mất, anh mới ảo tưởng rằng.

Chỉ là để ý tới bạn bè chứ không phải thích.

——————–

Một tuần sau, Bạch Ly đang ở nhà xem tờ rơi tuyển sinh của công ty quảng cáo gửi tới, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa nhà, cô ra mở cửa thì nhìn thấy Bùi Xuyên cầm túi hối ủ ấm tay, anh nhét miếng bao ủ ấm tay vào lòng Bạch Ly.

“Mẹ tớ quan tâm cậu còn nhiều hơn so với quan tâm tớ, bà ấy nói có cô gái sống đối diện nhà chúng ta vừa xinh đẹp lại lương thiện nên bảo tôi quan tâm chăm sóc nhiều hơn, bà ấy còn nói cậu hẳn là sẽ sợ lạnh, bảo tôi đưa túi gối ủ ấm tay cho cậu.”

“Vậy cảm ơn dì Trương.” Bạch Ly tự nhiên nhận lấy.

Bùi Xuyên rất tự nhiên đi qua Bạch Ly, đi vào nhà cô, Bạch Ly có chút bất đắc dĩ nói: “Bây giờ lá gan cậu đã lớn tới mức dám trực tiếp đi vào của nhà tôi rồi à?”

“Cũng không phải lần đầu tiên vào đây, đi thăm bạn thân mà, quan hệ hàng xóm cũng rất quan trọng.” Bùi Xuyên quay người lại mỉm cười.

Bạch Ly không thể phản bác, đóng cửa đi theo vào trong, cô pha cho Bùi Xuyên một tách trà việt quất giống như trước kia, hai người ngồi đối diện nhau, Bùi Xuyên mở miệng hỏi trước: “Tiến độ phòng vẽ tranh dạo này thế nào rồi?”

“Ừ, rất tốt, tất cả đều rất thuận lợi.” Bạch Ly nói: “Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì đến khi năm sau có thể mở rồi, năm nay Tết đến tương đối sớm, có thể trước tết tớ phải xử lý tốt chuyện tuyển sinh.”

“Vậy là tốt rồi.” Bạch Xuyên uống ngụm trà: “Chỗ đó cần hỗ trợ gì cậu có thể nói cho tôi biết.”

“Cậu cảm thấy tôi không biết xấu hổ mà nói sao?” Bạch Ly nhìn anh ta cười ra tiếng: “Làm ơn, năm đó là tôi đùa giỡn cậu, tớ đối với cậu độc ác như vậy, bây giờ cậu còn đến lấy ơn báo oán à?”

“Nhưng rốt cuộc tớ vẫn thiếu nợ cậu.” Bùi Xuyên ngả người ra sau một chút: “Hơn nữa, hồi cấp ba yêu đương ai mà không chơi đùa chứ, cậu cũng không cần để ý và tự trách mình như vậy.”

“Tôi không có tự trách.”

“......Cậu người này thật là.”

“Làm sao, rõ ràng xấu xa vậy, đến giả vờ cũng không thèm?”

“Đúng vậy, nói như thế nào đi nữa cậu cũng phải cải thiện bản thân tốt hơn mà đúng không?”

Bùi Xuyên nói xong, vẫy vẫy tay lại nói: “Được rồi, trước kia không phải chúng ta đã nói rồi sao? Việc phòng vẽ tranh này tôi sẽ giúp đỡ, coi như là bù đắp chuyện năm đó.”

Bạch Ly mím môi, không nói nữa.

Thật ra bây giờ cô cũng không định từ chối, chỉ có thể xem như trêu chọc vui đùa, chuyện này thật ra ngày hôm đó khi bọn họ gặp mặt đã giải quyết xong rồi.

Lần trước bỗng nhiên gặp mặt Bùi Xuyên ở nhà anh ta khiến hai người họ có chút bất ngờ, nhưng thật ra giữa Bạch Ly và Bùi Xuyên cũng không có ân oán đặc biệt gì, chỉ là năm đó ở bên nhau một khoảng thời gian, mặc dù cái khác như thế nào đi nữa thì ít nhất cũng phải giữ lại một ít tình cảm bạn học.

——————–

Buổi tối nửa tháng trước, Bạch Ly bảo Bùi Xuyên mau về nhà không cần ở lại, vì đề phòng nửa tiếng sau Hứa Nhượng tới đây sẽ đánh anh ta một trận.

Bùi Xuyên không nhúc nhích, anh ta dựa vào bên cạnh, hít một hơi lạnh rồi nói: “Mấy năm nay tôi đã luyện tập Taekwondo, cậu cảm thấy tôi có thể đánh thắng cậu ta ở chỗ này không?”

“Cái gì?” Bạch Ly sửng sốt một chút.

“Rất bất ngờ?” Bùi Xuyên nhướng mày: “Cũng đúng, dù sao trước kia trình độ đánh nhau của tôi thực sự rất thảm, nếu không cũng không cần cậu đến cứu tôi.”

“Còn nhớ rõ chuyện này?”

“Ân nhân cứu mạng, đương nhiên phải nhớ rõ.”

“Tôi cũng không khuyên nữa.” Bạch Ly nói: “Chẳng nhẽ thực sự muốn đợi Hứa Nhượng đến đánh nhau với cậu hả?”

“Không sao, nhà tôi ngay đối diện, lát nữa tôi sẽ về.”

“......”

Ngày đó Bùi Xuyên thật sự không có về ngay, anh ta ở lại nhà Bạch Ly ngây người một lúc, hai người nói chuyện phiếm, nói hết những chuyện trước kia ra.

“Bạch Ly, cậu nói thật đi, năm đó cậu yêu đương với tôi, chẳng lẽ không thích tôi một chút nào sao?”

Bạch Ly gật đầu, vô cùng nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy, tôi chỉ muốn lợi dụng cậu.”

“..... Cậu cũng thành thật quá đi.” Bùi Xuyên bất đắc dĩ: “Quên đi, thật ra tôi cũng không hận cậu, mặc dù lúc ấy cậu đã đùa giỡn tình cảm thật lòng của tôi, khiến tôi vẫn luôn có chút canh cánh trong lòng, nhưng không phải cậu không hoàn toàn đối xử tốt với tôi.”

“Năm đó tôi cũng không nghĩ tới sau khi chúng ta chia tay, cậu vẫn còn ra tay giúp tôi.” Bùi Xuyên nói.

Bạch Ly không trả lời.

“Tôi vừa mới nghe mẹ tôi nói, dạo này cậu đang chuẩn bị mở phòng vẽ tranh, bên tôi có chút tài nguyên có thể giúp được cậu, bạn học piano cùng tôi, bây giờ đang là giáo viên của một trung tâm nghệ thuật.”

“Ừ.”

“Mặc kệ nói như thế nào, cho dù chỉ là tình cảm giữa bạn học cũ, tôi giúp đỡ cậu cũng là chuyện bình thường, cậu nên cố gắng sử dụng một số mối quan hệ cá nhân của mình.”

Bùi Xuyên vốn dĩ muốn nói chuyện tiếp với cô, nhưng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, anh ta nhận điện thoại, có chút có lỗi nói: “Như vậy, tối mai cậu có thời gian không? Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, đến lúc đó tôi nói kỹ hơn với cậu.”

“Không được từ chối.”

Bạch Ly: …?

Cứ như vậy, không thể hiểu được tại sao lại gặp lại vị “bạn trai cũ”, cũng không hiểu được tại sao mình nhất định phải nhận sự trợ giúp của anh ta.

“Có ơn thì phải trả, Bùi Xuyên tôi cũng không phải là người vong ân bội nghĩa như vậy.”

“Xem ra đời này cậu không cần tôi phải lấy thân báo đáp, nhưng tôi báo đáp cậu cũng nên nhận một chút chứ.”

——————–

Thời gian quay ngược về năm năm trước, ký ức của tuổi mười sáu.

Lúc còn học cấp 3, Bùi Xuyên rất gầy, thuộc dạng nam sinh tương đối trầm tính và lịch sự, từ nhỏ anh ta đã sống trong một gia đình truyền thống thư hương, bình thường cũng ôn hòa, ban đầu Bạch Ly cũng cảm thấy nhân duyên Bùi Xuyên rất tốt, hẳn là không ai sẽ chán ghét người như anh ta.

Thành tích tốt, gia thế tốt, diện mạo coi như cũng không tồi, lúc ấy ở bữa tiệc chào mừng học sinh mới, anh ta chơi một vài bản nhạc dương cầm rất tuyệt vời, có không ít cô gái thích Bùi Xuyên, cho dù nói như thế nào đi nữa thì quả thật ngày đó anh ta cũng là nam thần.

Khi đó Bạch Ly không thể nào giao lưu cùng mọi người, cô thích ở một mình, cô không biết xử lý những mối quan hệ cá nhân phiền phức như thế nào, dĩ nhiên không biết 15-16 tuổi là tuổi dậy thì, rất nhiều thiếu niên thiếu nữ có tâm hồn vặn vẹo.

Thật ra tuổi đó là tuổi của tất cả những lo lắng, nghi ngờ, nỗi buồn, có nhận thức mới, rất nhiều người ngay thời điểm đó đã đi lầm đường.

Ngày hôm đó, lúc tan học Bạch Ly phát hiện bản thân đã quên mang màu nước, khi cô quay trở lại lớp học để lấy nó thì cô nghe thấy lớp bên cạnh có tiếng động khác thường, Bạch Ly vốn không định quản nhiều, nhưng vừa mới đi được hai bước thì nghe thấy bên kia có người đang nói.

“Ồ? Sao nam thần lại thích cái loại đê tiện như Bạch Ly thế? Bị người ta đùa giỡn rất vui phải không?”

“Cho dù tôi bị cô ấy bỏ mặc cũng không phải chuyện của bọn mày.”

“Chà, nhìn xem, đây là nam thần piano sao, đến nước này vẫn còn bảo vệ cô ta nhỉ?”

“.....Làm sao? Tôi không đọc thư tình cô viết, thẹn quá thành giận?”

“Cậu!!”

Bạch Ly ở bên ngoài nghe xong, mới phát hiện đây là một tình tiết yêu hận tình thù trong tình yêu.

Nữ sinh đó thổ lộ với Bùi Xuyên thật ra cũng là loại rất tự cao tự đại, cô ta trong đội múa của trường tên là Cao Thanh Y, thật ra chuyện Cao Thanh Y thích Bùi Xuyên cũng ồn ào, sợ trong trường học không ai không biết cô ta thích Bùi Xuyên, Cao Thanh Y rất tự tin, cảm thấy Bùi Xuyên chấp nhận cô ta chỉ là vấn đề thời gian.

Thậm chí còn tuyên bố với mọi người: “Bùi Xuyên và tôi chắc chắn sẽ ở bên nhau, giải thích một chút trước thôi, dù sao trước kia Bùi Xuyên chưa từng yêu đương, nam sinh cũng thấy rụt rè mà.”

Nhưng sau đó Bùi Xuyên đột nhiên bắt đầu theo đuổi Bạch Ly, vô cùng nhiệt tình, thái độ hoàn toàn khác so với Cao Thanh Y.

Cho nên không phải rụt rè cũng không phải chưa thông suốt, chỉ là không thích mà thôi.

Tuy rằng Bùi Xuyên thích Bạch Ly, nhưng Bạch Ly chưa bao giờ thân thiết với Bùi Xuyên.

Chuyện này Bạch Ly phảng phất nghe người khác từng nhắc tới, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ cô để ý, bởi vì thực ra rất nhiều tin đồn nhảm nhí hoàn toàn không truyền tới tai cô.

Không ai nói cho cô, bởi vì ở đây Bạch Ly không có bạn bè.

Bạch Ly chỉ là đứng ở bên ngoài cửa phòng học, nghe hết chuyện này, cô một cước đá văng cửa sau phòng học, để màu nước bảo bối của mình sang một bên.

Sau khi cô đá văng cánh cửa, nhìn thấy Cao Thanh Y đứng ở bên trong, ngoài ra còn có hai người nam sinh đang vây quanh Bùi Xuyên, khiến anh ta không thể phản kháng.

Bạch Ly:…

Thảo nào Bùi Xuyên lại ở chỗ này không chạy đi, thì ra Cao Thanh Y còn dẫn theo người trợ giúp.

“Bạch Ly!” Cao Thanh Y hoảng sợ.

Hai nam sinh kia cũng quay đầu lại nhìn Bạch Ly, ánh mắt cũng chứa vài phần sợ hãi.

Bạch Ly đứng ở cửa sau phòng học của bọn họ, nhìn Bùi Xuyên thở dài: “Mặc dù là tôi đá cậu, nhưng cậu cũng không đến nỗi để loại người như thế này bắt nạt chứ.”

Bạch Ly cong môi dưới, khinh thường, thuận tay cầm lấy cây chổi phía sau cánh cửa, uể oải ngáp một cái.

“Chơi đùa đủ chưa?”

“Tôi đánh ai trước thì tốt?”

“Cao.......Cao Thanh Y.” Vẻ mặt nam sinh sợ sệt. run rẩy mở miệng: “Xem ra chúng ta thật sự không đánh lại được Bạch Ly…”

“Cái gì??” Cao Thanh Y thét chói ra: “Bọn mày hai nam sinh to lớn, thân thể khỏe mạnh mà không đánh lại được một mình Bạch Ly? Sao bọn mày lại vô dụng vậy?”

Nam sinh kia không phản bác, thì thầm vào tai nam sinh còn lại điều gì đó.

“....... Hả? Hứa Nhượng?”

“Cái gì…?”

Bạch Ly chỉ nghe thấy những cái này, giây tiếp theo cô nhìn thấy hai nam sinh đó ảo não chạy tới còn nói: “Cao Thanh Y, cậu đã hứa với chúng tôi, chỉ cần thu thập Bùi Xuyên, những người khác không liên quan đến chúng tôi.”

“Bây giờ đèn đã cạn dầu, chúng tôi không làm nữa!”

“Tôi sẽ cho các người thêm tiền! Này! Đừng chạy!” Cao Thanh Y ở bên cạnh vội vàng hét lên: “Các người quay lại!”

“chúng tôi không thể nhây được vào Bạch Ly!”

“............. “

Bùi Xuyên vẫn đang dựa người vào góc tường, hiển nhiên đã bị thương, bên cạnh khóe miệng đều là vết máu, Bạch Ly nhìn thấy hai người kia bỏ chạy cũng không có ý định đuổi theo.

“Đại tiểu thư, lần sau khi thuê người có thể chuyên nghiệp một chút không.” Bạch Ly bước tới, ném mạnh cây chổi.

Đối phó với Cao Thanh Y, cô cũng không cần dụng cụ.

Tiếp theo, thật ra Bạch Ly vốn dĩ không có ý định đánh nhau.

Nhưng lúc Bạch Ly bước đến, đương nhiên Cao Thanh Y rất hoảng sợ, cô ta cho rằng Bạch Ly nhất định sẽ đánh cô ta, trước khi Bạch Ly ra tay, thì tốt nhất là cô ta nên ra tay trước.

Cho dù Bạch Ly là người hung hãn, nhưng dù sao đi nữa thì vẫn là nữ sinh.

Bạch Ly vừa mới đến gần, còn chưa làm động tác gì, Cao Thanh Y đột nhiên giơ tay lên, một cái tát sắp rơi vào mặt Bạch Ly, thì cổ tay cô ta đột nhiên bị tóm lại.

Cao Thanh Y nhìn người trước mặt.

Bạch Ly hơi nheo mắt lại: “Nếu cô còn động thủ trước, đừng có trách tôi không khách khí với cô.”

Điều mà Bạch Ly không thể chịu đựng nhất chính là người khác sai trước thế nhưng còn dám động thủ trước, cô trực tiếp quật ngã Cao Thanh Y, đè cô ta lên trên bàn, một tay siết chặt cổ tay cô ta, Cao Thanh Y đau đến mức gào khóc.

“Mày, a!!! Buông ra ——!!!”

“Không hổ là người của đội múa, khá dẻo đó.”

Bạch Ly không buông tay ra luôn, cô cứ đè Cao Thanh Y trên bàn như vậy, cúi đầu nói một câu ở bên tai Cao Thanh Y: “Tôi khuyên cô nên biết điều một chút.”

“Nghe chưa?.” Bạch Ly nghiêng người lại gần, hơi thở nguy hiểm.

Cô đè rất lâu, cuối cùng mới buông tay, Cao Thanh Y trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt nhếch nhác.

Nhưng Bạch Ly cũng không đưa tay ra kéo Bùi Xuyên, cô chỉ thuận miệng nói một câu: “Con trai nên học một vài chiêu phòng thân.”

Đừng để về sau bị người khác đánh lại không đánh lại được.

Nếu hôm nay không phải bởi vì chuyện này có chút liên quan đến cô, Bạch Ly cũng lười xen vào việc của người khác.

Chỉ là cô không nghĩ tới, bản thân tùy tiện nói một câu như vậy, thật sự khiến sau này Bùi Xuyên đi học Taekwondo, cho nên nếu gặp lại chuyện như vậy.

Anh ta sẽ không sợ nữa, cũng không phải đợi người khác tới cứu mình.

——————–

Thật ăn ra Bạch Ly không nghĩ, Bùi Xuyên vẫn còn nhớ rõ chuyện này.

Nhưng mà sự giúp đỡ của Bùi Xuyên quả thật đã giảm bớt không ít gánh nặng cho Bạch Ly, anh ta cũng có kinh nghiệm hơn cô về phương diện này, lúc Bùi Xuyên đi học đại học, anh đã làm giáo viên dạy đàn piano bán thời gian ở bên ngoài, xử lý mấy chuyện này cũng rất thuận lợi.

Bạch Ly vốn dĩ còn rất nhiều việc phải tự mình làm, bây giờ Bùi Xuyên đột nhiên gia nhập vào, khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, thỉnh thoảng Bùi Xuyên cũng đến nhà cô, tìm cô nói chuyện liên quan đến việc phòng vẽ tranh.

Ngày trước Bạch Ly cảm thấy giao tiếp có chút nhàm chán, là không cần thiết, bản thân cô có thể xử lý tốt tất cả mọi việc, đến lúc này cô mới ý thức được, hóa ra trong sinh hoạt, có bạn bè, có sự xa giao, thật sự sẽ tốt hơn rất nhiều.

Lúc trước khi ở Diệp Thành, bản thân cô đều một thân một mình, tự làm.

Trước khi trở về, Bạch Ly cũng đã suy nghĩ rất lâu không biết có nên quay lại Nam Thành hay không, sau khi trở về Nam Thành, cô sẽ phải đối mặt với rất nhiều vấn đề, nhưng sau khi quay lại tất cả đều thuận lợi, thậm chí còn nhận được nhiều sự giúp đỡ của mọi người hơn trước kia.

Cô chợt cảm thấy quyết định của mình là đúng đắn.

Trong khoảng thời gian này Bạch Ly luôn bận bịu mọi việc ở phòng vẽ tranh, bận tối tăm mặt mũi, lúc trước thoạt nhìn việc chuẩn bị không quá nhiều, một khi làm xong, cô mới phát hiện một người căn bản không thể làm xong được.

Thỉnh thoảng cô sẽ ở phòng vẽ tranh ngẩn ngơ đến rất khuya, Bạch Ly từng gặp mặt Lý Ngôn rất nhiều lần, dường như cậu muốn đến lén lút học chút gì đó, đi cũng như thế, mỗi lần tới phòng vẽ tranh của Bạch Ly đều thần thần bí bí, nghiêm túc xem cô bố trí, có lúc còn hỏi mấy câu hỏi kỳ quái.

“Bây giờ cô Bạch cô có hài lòng với nơi này không?”

“À rất tốt.” Bạch Ly trả lời: “Làm sao vậy?”

“Ừm......Tôi chỉ là cảm thấy nơi này có thể hơi nhỏ so với mong muốn của cô.”

“Vậy là đủ rồi.” Bạch Ly nói.

Tài chính của cô cũng chỉ đến mức này thôi.

“Cô nhìn xem, cô bày đặt đồ vật ở đây có hơi chật chội, cô Bạch, nếu như cô có chỗ lớn hơn, cô sẽ đặt cái tủ này ở chỗ khác đúng không?”

Bạch Ly không hiểu tại sao Lý Ngôn bỗng nhiên nói nhiều chuyện lung tung như vậy, trả lời câu: “Ừ, nếu như lớn hơn một chút, tôi sẽ đặt cái khung này ở bên kia, dù sao bây giờ nơi này cũng không lớn, phải chấp nhận và phải tận dụng hết để tiết kiệm không gian.”

“Ồ~” Lý Ngon đăm chiêu gật gật đầu, cũng không hỏi tiếp nữa.

Bạch Ly không quá để ý những chuyện này, dù sao đầu óc cô hoàn toàn chỉ có việc của phòng vẽ tranh.

Hứa Nhượng ở bên cạnh cũng sẽ thỉnh thoảng đến, một loạt chuyện xảy ra tối ngày đó giống như một giấc mộng, sau khi tỉnh mộng thì đều không có cái gì.

Sau đó hai người bọn họ đều rất ăn ý,không có nhắc đến chuyện này, không ai vượt qua ranh giới nữa, Hứa Nhượng cũng trở về trạng thái lúc trước, dường như khúc nhạc đệm nhỏ này không quan trọng chút nào.

Giống như là chưa từng có những chuyện này phát sinh.

Từ lúc Bạch Ly nói ra từ “Không”, bắt đầu từ khoảnh khắc đó, bọn họ đều cần phải tỉnh táo.

Ngày đó Hứa Nhượng tới Bạch Ly đang quyết định kế hoạch quảng cáo cuối cùng, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ ngẩn ngơ, anh lặng yên không một tiếng động tới gần, Bạch Ly hoảng sợ, suýt chút nữa thì rơi đồ vật trên tay.

“Đang suy nghĩ gì mà nghiêm túc như vậy?” Hứa Nhượng hỏi: “Tớ đi vào cậu cũng không phát hiện ra.”

“Không có chuyên gì, tớ đang nghĩ phương án quảng cáo.” Bạch Ly thuận tay mở di động ra nhìn thấy tin nhắn Bùi Xuyên đã gửi cho mình: “Có lẽ bây giờ đã xác định với phía dưới, cuối tuần là có thể bắt đầu phát tờ rơi và tuyển sinh.”

“Không thể tiếp tục kéo dài thêm nữa, sắp đến tết rồi, mọi việc nhất định phải được xử lý tốt trước năm mới.”

Hứa Nhượng nghe, mặc dù khi nhìn thấy cái tên Bùi Xuyên này thì hơi nhíu mày, nhưng cũng không có hỏi nhiều.

“Ừm, có chỗ nào không thuận lợi không?”

“Không có.”

“Nơi này của tôi đều rất tốt.” Bạch Ly nói xong, ánh mắt thu liêm: “Dù sao Bùi Xuyên cũng thường xuyên tới hỗ trợ, chúng tớ ở gần đây, cậu ấy đến đây cũng tiện, có chuyện gì cậu ấy cũng giúp tớ, cậu ấy tương đối có kinh nghiệm, có sự giúp đỡ của Bùi Xuyên thực sự sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

Hứa Nhượng:…

“Tốt rồi.”

“Có muốn cùng nhau đi ăn tối không?”

“Không cần, tớ có hẹn rồi.”

“Ừ.”

Hứa Nhượng trả lời, không có truy hỏi, cũng không có tức giận hay nổi cáu, giống như hoàn toàn không thèm để ý đến sự tồn tại của Bùi Xuyên.

Chỉ có bản thân Hứa Nhượng biết, tất cả sự bình tĩnh của anh biểu hiện ra ngoài, đều là giả vờ.

Giả vờ rộng lượng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Bởi vì cô nói: “Từ trước đây tới bây giờ tớ chưa từng động tâm với cậu.”

Bắt đầu từ khoảnh khắc đó, tất cả sự phẫn nộ của anh và nỗi buồn của anh, bao gồm cả ham muốn chiếm giữ đặc biệt kia, toàn bộ đều bị cô hắt cho một chậu nước lạnh khiến anh tỉnh táo.

Hứa Nhượng không biết bản thân còn có thể kiên trì được bao lâu, nhưng ít nhất là bây giờ, giờ này phút này.

Anh vẫn kiên trì được.

——————–

Nam Thành vào tháng mười hai, nhiệt độ giảm xuống cực nhanh, không khí lạnh đến, rất sớm đã có trận tuyết đầu mùa.

Bạch Ly rất lâu không trải qua một ngày tuyết rơi, lúc trước vẫn ở Diệp Thành, mùa đông bên đó rất ấm áp, mùa đông thỉnh thoảng cũng có thể mặc được uần áo mỏng.

Sau khi quay lại Nam Thành, cô bắt đầu quấn mình thành bánh chưng, đi lại rất khó khăn, trên đường phố rất ít người, tất cả mọi người đều ở trong nhà sưởi ấm, chẳng muốn đi ra ngoài.

Bạch Ly thuê sinh viên đại học phát tờ rơi cho cô, cô nghe những cô gái nhỏ đang nói chuyện phiếm bên kia, mấy nữ sinh đang lẩm bẩm nói chuyện.

“Haizz, thật sự rất lạnh, năm nay thật sự quá lạnh, tớ cảm giác năm nay có thể tớ sẽ bị nẻ da mất.”

“Bạn tai của tớ đang tham gia quân ngũ ở Tây Tạng, quân đội của bọn họ có một loại thuốc chữa nẻ da có tác dụng rất tốt. lần sau tớ mang đến cho cậu nhé?”

“OK cảm ơn cậu.”

“Cậu nhìn bàn tay của tớ này, mỗi năm khi đến mùa đông, các đốt ngón tay đều bị sưng tấy lên, thật hâm mộ người có bàn tay đẹp á.”

Bạch Ly hơi hơi cong môi, nghe bọn họ nói chuyện phiếm, nghe mấy cô gái nhỏ này nói chuyện cũng khá thú vị.

“Cô Bạch.” Có người ngẩng đầu: “Hôm nay phải phát tất cả những chỗ này hết sao?”

“Không cần.” Bạch Ly nói: “Mấy ngày hôm nay thời tiết khá lạnh, trời cũng tối rất sớm, các em phát đến ba giờ thôi, rồi về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Được ạ! Cô Bạch tốt quá đi!”

Bạch Ly nhấp môi cười khẽ, nhướng mày nói câu: “Cảm ơn.”

Cô rất ít khi nghe người khác nói mình là người tốt, đột nhiên nghe được cô gái nhỏ nói như vậy, cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

Trong khoảng thời gian này, mọi việc ở phòng vẽ tranh về cơ bản đã chuẩn bị tốt rồi, bây giờ còn phải giải quyết việc tuyển sinh, việc tuyển học viên mới thực sự là việc khó khăn nhất.

Nếu không có học viên, mọi bận rộn trước kia đều là phí công, vị trí của Trung tâm Toàn Cầu không tồi, bên cạnh có rất nhiều tiểu khu cao cấp, đều là những gia đình giàu sang, những gia đình này đều không tiếc dùng tiền bồi dưỡng sở thích cho con cái.

Lúc đó Bạch Ly lựa chọn nơi này cũng vì lý do này.

Sau khi các cô gái nhỏ đi ra ngoài, Bạch Ly ở trong phòng vẽ tranh dọn dẹp vệ sinh, ở đây tạm thời vẫn chưa có nước nóng, sau khi cô giặt mấy lần khăn mặt thì bàn tay đã đỏ ửng vì lạnh.

Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, nước chảy ra lạnh buốt đến tận xương, nhưng Bạch Ly làm như không có chuyện gì giặt một lần lại một lần.

Lúc Hứa Nhượng tới Bạch Ly đang lau bụi bẩn trong tủ, anh nhẹ nhàng gõ cửa, nhìn thấy bóng lưng bận rộn của Bạch Ly, thu lại ánh mắt đầy thâm ý.

“A Ly.”

“Hả?” Bạch Ly quay đầu lại nhìn anh: “Cậu đến rồi à.”

“Ừ, hôm nay bận gì vậy?”

“Hiện tại không phải chuẩn bị tuyển sinh sao? Đợi hết năm nay là có thể bắt đầu mở lớp rồi, mấy ngày nay có thể sẽ có người đến hỏi tư vấn, tớ phải dọn dẹp sạch sẽ phòng vẽ tranh một chút.”

“Cần giúp đỡ không?” Hứa Nhượng nhìn qua, ánh mắt dừng lại ở trên tay của cô, nhíu mày: “Tay làm sao vậy?”

“Không sao, chỉ là vừa mới dùng nước lạnh, có chút cóng tay.”

“.........”

Hứa Nhượng không nói chuyện, lặng lẽ bước tới, duỗi tay cầm lấy tay Bạch Ly bỏ vào túi áo ấm áp của mình.

“Một đôi tay đẹp như vậy, cóng đến hỏng rồi, cậu không cảm thấy đau lòng sao?”

“Vậy nếu tớ không quét dọn vệ sinh, ai tới quét dọn vệ sinh chứ?”

“Có thể thuê người.”

“Cậu thật sự cho rằng ai cũng như cậu à, Hứa đại thiếu gia.” Bạch Ly liếc anh một cái: “Chuyện gì cũng đều phải thuê người khác tới làm.”

“Vậy cậu thuê tớ đi, tớ không cần tiền.”

“......Vậy cậu cũng quá rẻ rồi.”

Hai người nói xong, di động của Bạch Ly đột nhiên vang lên, Hứa Nhượng và Bạch Ly đồng thời nhìn vào, chiếc điện thoại di động đang đặt trên bàn hai chữ “Bùi Xuyên” hiển thị màn hình.

Bạch Ly rút tay ra nghe điện thoại, cụp mắt xuống nhẹ giọng gọi: “Bùi Xuyên?”

“Phòng vẽ tranh như thế nào rồi? Cần tôi tới giúp đỡ không?”

“Ừ, không cần, bản thân tôi có thể làm được, cậu nên chuyên tâm vào việc của mình đi, mỗi ngày đều rảnh rỗi vậy sao?”

“Cậu xác định một mình cậu làm được? Không phải sắp tuyển sinh sao?”

Bạch Ly trở mặt thành bạch nhãn lang nói: “Cậu cho rằng toàn bộ Nam Thành tôi chỉ quen một mình cậu sao? Không có sự giúp đỡ của cậu tôi không làm được việc gì phải không?”

“Đương nhiên rồi, cậu không thể làm gì nếu không có tôi.” Bùi Xuyên cười hì hì mở miệng nói đùa, không ngờ tới có người đã nghe thấy hết tất cả.

Hứa Nhượng nghe thấy vậy, vẻ mặt càng ngày càng đen, nhưng không biểu hiện tất cả cảm xúc lên trên mặt.

Bạch Ly nhớ tới mình cần lấy đồ, đặt điện thoại di động lên trên bàn và mở loa ngoài, vừa quay người định nói chuyện tiếp với Bùi Xuyên, thì đột nhiên điện thoại Hứa Nhượng cầm lấy.

“Này, cậu cho rằng tôi chết rồi à?”
Nhấn Mở Bình Luận