Chương 1: Ngươi có biết khách làng chơi đối phó với tiểu quan bằng thủ đoạn gì không?
"Ta là sát thủ." Biên Trọng Hoa nói.
Kỳ Từ ngồi quỳ chân trên giường buông màn the đỏ, vừa cởi y phục vừa mất kiên nhẫn nói: "Biết, biết, cho nên rốt cuộc ngươi có thượng ta hay không đây?"
Biên Trọng Hoa ngồi cạnh bàn tròn trong sương phòng, đưa tay bốc hạt dưa trên mâm sứ rồi nhìn Kỳ Từ ảo não giật ra y phục rườm rà trên người, vừa ung dung bóc hạt dưa vừa nói: "Muốn bị thượng đến thế cơ à? Ngươi có biết khách làng chơi đối phó với loại tiểu quan như ngươi có mánh khoé và thủ đoạn gì không?"
Kỳ Từ dừng một chút.
Làm sao y biết được?
Giống như kinh thành đầy bạch mã gắn yên bạc sải vó trong gió xuân, y chưa từng đến thì làm sao biết được dáng vẻ thế nào?
Cái gì gọi là áo xuân ẩm ướt, cái gì gọi là ngày hè đằng đẵng, cái gì gọi là thu về sênh ca, cái gì gọi là đông tuyết bay bay.
Y biết cái quái gì chứ?
Kỳ Từ cái gì cũng không biết.
Tựa như y không biết vì sao người kia ghé vào tai y nhắc tới kinh thành suốt ba năm, hứa hẹn nhất định phải cùng nhau đi xem, vừa đảo mắt đã chuốc mê y rồi bán vào thanh lâu này.
Kỳ Từ khẽ nói: "Cùng lắm thì nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày, dù sao cũng tốt hơn là chết."
Biên Trọng Hoa bốc một nắm hạt dưa, vừa bóc vừa đứng dậy đi đến cạnh giường nhìn xuống Kỳ Từ: "Chết?"
Kỳ Từ không chút sợ hãi nhìn lại hắn: "Đúng vậy, ta bị hạ cổ, đêm nay ngươi không thượng ta thì sáng mai bình minh vừa ló dạng ta sẽ chết bất đắc kỳ tử."
"Ồ, mị độc cổ." Biên Trọng Hoa gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đưa tay giật ra y phục trên người Kỳ Từ bị y tự mình cởi gần hết, áo gấm trượt xuống cánh tay để hấp dẫn khách làng chơi, lộ ra mảng lớn bầm tím và vết roi trên người Kỳ Từ.
Biên Trọng Hoa nhìn thoáng qua vết thương của y rồi nói: "Tú bà ở thanh lâu các ngươi cũng biết thủ đoạn thật đấy."
Kỳ Từ buông tay: "Chẳng có cách nào, ta chính là kẻ thà chết chứ không chịu khuất phục, phản kháng đến cùng mà."
Biên Trọng Hoa chìa hạt dưa trong tay cho Kỳ Từ: "Ăn không?"
Kỳ Từ: "...... Huynh đệ, mặc dù ta rất không tình nguyện nhưng vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu, lúc nãy ngươi đã bỏ ra trăm lượng vàng mua ta một đêm rồi đấy."
Biên Trọng Hoa tỏ vẻ không-ăn-thì-thôi tiếp tục bóc hạt dưa, hai mắt trợn trắng: "Ta đâu biết ngươi lại đắt như thế chứ?"
Kỳ Từ: "Bộ ta không đẹp hay sao?"
Biên Trọng Hoa nâng mí mắt nhìn y, thanh tú tuấn dật, mặt mày như vẽ, da trắng môi đỏ, khí phách thiếu niên sáng ngời lại không có chút yêu kiều nào: "Ừ, đẹp đấy."
Kỳ Từ: "Thế ngươi còn băn khoăn cái gì, đây lại là lần đầu của ta nữa chứ."
Biên Trọng Hoa: "Ồ, thế thì ta không lỗ rồi."
Kỳ Từ tiếp tục cởi đồ rồi thúc giục: "Nhanh nhanh nhanh, đau dài không bằng đau ngắn, ngươi giải quyết sớm thì ta cũng giữ được mạng."
Biên Trọng Hoa không nhìn Kỳ Từ mà chỉ cắn hạt dưa rắc rắc: "Hạt dưa chỗ các ngươi ngon thật."
" ...... Rốt cuộc ngươi tới đây làm gì?"
"Ngay từ đầu ta đã nói rồi, ta là sát thủ."
Kỳ Từ đang muốn hỏi tiếp thì chợt thấy Biên Trọng Hoa phủi sạch vụn hạt dưa trên tay rồi đột ngột áp tới.
Kỳ Từ tránh đi theo bản năng nhưng đã kịp thời dừng lại.
Biên Trọng Hoa thu hết động tác của y vào mắt, mỉm cười đưa tay ngả ngớn gãi cằm Kỳ Từ rồi nói: "Sợ thì tránh ra một chút, dựa vào bên cạnh đi."
Kỳ Từ không hiểu: "Tránh ra một chút?"
Biên Trọng Hoa lười giải thích, đẩy phắt người sang một bên.
Kỳ Từ bất thần bị xô ngã vào góc giường, hơn nửa ngày mới ổn định thân mình: "Ta nghi là ngươi bị liệt dương."
Biên Trọng Hoa lấy từ trong ngực ra một thanh đao nhỏ lóe sáng đâm vào bức vách sau giường, vách tường rắn chắc lại bị hắn dễ dàng khoét ra một lỗ to: "Mồm miệng đáng ghét thế kia liệu ngươi có sống qua được ba ngày ở chỗ này không?"
Kỳ Từ giơ ngón tay tính toán: "Hôm nay là ngày thứ tư ta vào đây rồi."
Biên Trọng Hoa rút đao lại: "Xem ra vì dáng dấp không tệ nên tú bà mới không nỡ đánh chết ngươi."
Kỳ Từ tới gần hỏi Biên Trọng Hoa: "Ngươi đang làm gì vậy?"
"Xuỵt." Biên Trọng Hoa bịt miệng Kỳ Từ, nín thở lắng nghe.
Bên kia vách tường cũng là sương phòng, tiếng thở dốc liên tục truyền đến khiến người ta miên man bất định, còn thì thầm mấy câu thô tục.
Cảm giác hơi thở của Kỳ Từ trở nên nặng nề, Biên Trọng Hoa cong môi, giở trò xấu đưa tay nhéo vành tai đỏ bừng của y.
Kỳ Từ giật bắn người, từ trên giường lăn xuống dưới.
Biên Trọng Hoa kéo y trở lại giường: "Xem kìa, lúc nãy còn thúc giục ta mau lên mà giờ đã thành dạng này rồi."
Kỳ Từ không biết giải thích sao, vì thẹn quá hoá giận nên khóe mắt hơi ửng đỏ, bịt tai ôm đầu ảo não co rúm ở góc giường.
Biên Trọng Hoa mỉm cười xoa đầu y, sau đó đứng dậy xuống giường đến bên cửa sổ, không hề báo trước mà lộn nhào ra ngoài.
Kỳ Từ trợn tròn mắt tiến lên mấy bước, thấy một bóng đen vượt nóc băng tường, dừng một lát trước cửa sổ phòng sát vách rồi chậm rãi mở cửa xông vào.
Sau mấy giây im ắng, từ phòng sát vách đột nhiên vọng ra một tiếng hét thảm, tiếng hét chói tai xé nát bầu trời đêm khiến ai nghe cũng run rẩy.
Kỳ Từ giật nảy mình, còn chưa kịp hoàn hồn thì Biên Trọng Hoa đã từ ngoài cửa sổ lộn vào.
Biên Trọng Hoa không ngờ Kỳ Từ đứng cạnh cửa sổ nên mất đà đụng y ngã xuống đất, hai người quấn nhau thành một đống.
Tỉnh táo lại, Biên Trọng Hoa nhổm dậy kéo Kỳ Từ lên, sau đó đóng kín cửa sổ: "Tự nhiên ngươi đứng bên cửa sổ làm gì? Lại còn cởi trần nữa, muốn giải xong mị độc cổ lại chết vì phong hàn à?"
Kỳ Từ ngây ngốc nhìn hắn, hơn nửa ngày sau mới nói: "Trên tay ngươi dính máu......"
"Ừ, máu." Biên Trọng Hoa xoay người giơ lên hai tay máu me đầm đìa rồi cười nói, "Đã bảo ngươi rồi, ta là sát thủ mà."