Chương 101: Lý do để quang minh chính đại lột đồ người ta
Luật lệ Ám Hầu Môn nghiêm ngặt, Biên Trọng Hoa không thể dùng pháp thuật, Lý quốc sư sợ hắn gặp chuyện nên luôn miệng khuyên nhủ Biên Trọng Hoa đừng rời khỏi Ám Hầu Môn, bởi vậy hắn rất hiếm khi tiếp xúc với ai ngoài Ám Hầu Môn, chờ việc này lọt đến tai hắn thì Kỳ Từ đã thành trò cười mỗi khi trà dư tửu hậu ở kinh thành.
Một ngày Kỳ Từ lại tới Ám Hầu Môn tìm Biên Trọng Hoa, hắn hỏi y có biết việc này không.
Kỳ Từ hời hợt đáp: "Biết chứ."
Biên Trọng Hoa tức quá hóa cười: "Sao ngươi không nói sớm với ta?"
Kỳ Từ nói: "Hả? Đâu phải chuyện gì to tát, bọn họ muốn nói thì cứ để bọn họ nói đi, bị nói mấy câu cũng đâu mất miếng thịt nào."
Biên Trọng Hoa không cho phép, hắn không thể để Kỳ Từ ủy khuất được.
Kỳ Từ yếu ớt giải thích: "Thật ra ta cũng chẳng ủy khuất lắm đâu."
Biên Trọng Hoa cương quyết: "Không được."
Không được là không được.
Nhưng phải làm thế nào mới bịt được miệng những kẻ lắm mồm trong kinh thành đây?
Biên Trọng Hoa chợt nhớ đến một người.
Hôm đó Lý quốc sư đang đọc sách cổ trong Tĩnh Thư Các, hắn thử rất nhiều cách, muốn tìm ra nguyên do pháp lực của Biên Trọng Hoa biến mất nhưng mãi vẫn không có kết quả.
Đúng lúc Biên Trọng Hoa đến tìm hắn, thế là Lý quốc sư định nghiên cứu thảo luận với Biên Trọng Hoa một phen.
Ai ngờ câu đầu tiên của Biên Trọng Hoa lại là: "Quốc sư, ta nhớ ngài biết cách truyền âm từ xa đúng không?"
"Ừ, mà sao?" Lý quốc sư nghi hoặc.
Biên Trọng Hoa lại hỏi: "Ngài có thể giúp ta nói một câu với mỗi người ở kinh thành không?"
"Mỗi người? Câu gì?" Lý quốc sư thấy Biên Trọng Hoa nghiêm mặt còn tưởng xảy ra chuyện lớn nên sốt ruột hỏi.
Biên Trọng Hoa nghiêm túc đáp: "Phiền ngài nói ta là nam sủng của Vương gia."
Lý quốc sư: "......"
Sao ngươi không cầm đao đâm chết lão phu luôn đi???
Sau khi hỏi ra nguyên do, Lý quốc sư chán nản đỡ trán: "Ngươi có rảnh thì dạo phố với Vương gia đi, mấy tin đồn vớ vẩn tự khắc sẽ lắng xuống thôi, đều tại ta cả, lẽ ra không nên để ngươi ngày ngày nhốt mình trong Ám Hầu Môn."
Biên Trọng Hoa lộ ra nụ cười hài lòng rồi ôm quyền nói với Lý quốc sư: "Tạ ơn quốc sư, mấy ngày tới ta sẽ thu dọn hành lý."
Lý quốc sư: "Ta nói ngươi có thể tùy ý ra vào Ám Hầu Môn chứ đâu bảo ngươi dọn đến phủ Vương gia ở."
Biên Trọng Hoa nói: "Cái gì? Dọn đến phủ Vương gia? Được rồi, đêm nay ta đi liền."
Lý quốc sư: "......"
Biên Trọng Hoa cười: "Đùa thôi, quốc sư đừng tưởng thật."
Nói xong còn lộ vẻ tiếc nuối.
Lý quốc sư: "......"
Nếu đùa thì ngươi cũng đừng bày ra vẻ mặt tiếc nuối thế chứ!!!
Chuyện phiếm qua đi, hai người bàn chính sự.
Lý quốc sư nói: "Sở dĩ bây giờ ý thức của ngươi hỗn độn như vậy là vì hồn phách chưa hoàn chỉnh, ta nghĩ pháp lực của ngươi mất hết cũng vì nguyên nhân này."
"Hồn phách chưa hoàn chỉnh......" Biên Trọng Hoa nhíu mày.
Lý quốc sư gật đầu: "Theo lý mà nói thì hồn phách của ngươi về lại cơ thể vì ngươi đã tìm được người mình nhớ mong."
"Người ta nhớ mong?" Biên Trọng Hoa lặp lại.
Người hắn nhớ mong chỉ có Kỳ Từ mà thôi.
Biên Trọng Hoa không khỏi sững sờ, hắn chưa từng nghĩ quá khứ của mình có liên quan đến Kỳ Từ.
Lý quốc sư nhìn Biên Trọng Hoa hàm hồ nói: "Thật ra y không phải Vương gia nhưng ta sẽ không nói gì thêm, kiểu gì ngươi cũng nhớ ra thôi, giờ hồn phách lạc khỏi thân xác ngươi chứng tỏ nó đã bị thứ gì đó giữ lại, ta định mở pháp trận đưa ngươi đến đó nhưng làm vậy khá nguy hiểm, nếu ta thi pháp bị phá ngang thì rất có thể ngươi sẽ bị kẹt lại U Minh Hoàng Tuyền không biết đi đâu, vì vậy chúng ta nhất định phải bảo đảm không có sơ sót gì."
Sau khi tạm biệt Lý quốc sư, Biên Trọng Hoa vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Quá khứ của hắn lại liên quan đến Kỳ Từ sao?
Kỳ quái hơn là dù hắn có hỏi thế nào Lý quốc sư cũng không tiết lộ mà chỉ nói Biên Trọng Hoa sẽ tự nhớ lại.
Nhưng giờ Kỳ Từ chỉ mới hai mươi tuổi, hai mươi năm trước hắn mới tỉnh lại từ hỗn độn quay về nhân gian, quá khứ của hắn sao lại liên quan đến Kỳ Từ được chứ?
Biên Trọng Hoa nhớ lại những chuyện kỳ quái trước đó.
Ngã xuống sườn núi mà chẳng hề hấn gì, mấy ngày sau đột nhiên xuất hiện bên hồ.
Chẳng lẽ Kỳ Từ không phải người thường?
Hắn suy tư nửa ngày, vừa ngẩng đầu lên đã thấy mình bất tri bất giác đi tới phủ Vương gia.
Biên Trọng Hoa cong môi cười.
Đúng lúc hỏi xem trên người tiểu công tử nhà hắn có huyền cơ ảo diệu gì không.
Nếu Kỳ Từ không trả lời được thì xem như có lý do quang minh chính đại để lột đồ y kiểm tra rồi.
Biên Trọng Hoa đi vào phủ Vương gia mới phát hiện trong phủ vô cùng quạnh quẽ, chỉ có một lão nô khoảng tám mươi cầm cây chổi gần trụi hết quét sân.
Cũng tốt, nhiều người phức tạp không tiện làm việc ngay tại chỗ.
Biên Trọng Hoa đi thẳng tới trước phòng Kỳ Từ, giũ vạt áo rồi đưa tay gõ nhẹ lên cửa một cái.
Kỳ Từ đang ở trong phòng xem kỳ văn quái chí.
Đêm Thái tử gặp nạn y nhớ nước trong chén bay lơ lửng trên không, nhưng sau đó chuyện kỳ quái không xuất hiện nữa, Kỳ Từ đột nhiên hoài nghi đêm đó mình chỉ mơ thôi.
Vì vậy Kỳ Từ muốn xem những kỳ văn quái chí này có ghi chép sự kiện tương tự không.
Y đang cúi đầu nghiêm túc đọc sách thì bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Kỳ Từ tưởng là nô bộc nên không ngẩng đầu mà chỉ nói mời vào.
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra rồi nhẹ nhàng đóng lại.
Sau đó không có tiếng động nào nữa.
Kỳ Từ ngẩng đầu lên thấy trước mắt chẳng có ai.
Y bồn chồn để sách xuống rồi đứng dậy ra cửa nhìn quanh.
Ngoài cửa cũng vắng ngắt.
Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ tiếng mở cửa đóng cửa lúc nãy chỉ là nghe nhầm sao?
Dạo này y bị sao vậy?
Kỳ Từ hít sâu rồi đóng cửa lại, bóp trán trở lại bàn.
Một đôi tay từ sau lưng Kỳ Từ lặng lẽ duỗi tới trước, sau đó tay phải bịt mắt y còn tay trái ôm eo Kỳ Từ kéo y vào lòng. Bóng tối ập tới làm toàn thân Kỳ Từ cứng đờ, sau đó giằng co theo bản năng.
Người đứng phía sau khẽ bật cười.
Kỳ Từ không vùng vẫy nữa.
Biên Trọng Hoa giữ nguyên tư thế ôm chặt Kỳ Từ, kề vào tai y cười khẽ: "Tiểu công tử, ai gõ cửa cũng cho vào à? Lỡ có kẻ muốn làm loạn thì sao?"
Hơi thở nóng rực phả vào cổ làm Kỳ Từ co mình tránh né, lại bị Biên Trọng Hoa ôm càng chặt hơn.
Kỳ Từ hỏi: "Sao ngươi lại tới đây? Chẳng phải quốc sư không cho ngươi rời khỏi Ám Hầu Môn à? Thân thể ngươi không sao chứ?"
Biên Trọng Hoa tỏ vẻ ủy khuất: "Hỏi nhiều thế mà sao không nghe nói nhớ ta nhỉ?"
Kỳ Từ kéo tay Biên Trọng Hoa đang bịt mắt mình xuống hôn nhẹ một cái rồi xoay người nhìn thẳng hắn: "Chẳng phải sáng nay chúng ta mới gặp nhau à?"
"Ba canh giờ rồi!"
"Mới ba canh giờ thôi!"
Biên đại nhân bất mãn đè Kỳ Vương gia xuống bàn hôn.
Kỳ Từ bị hôn thở hồng hộc nửa ngày chưa tỉnh táo lại, đành phải thừa dịp tách ra vội vàng xin tha: "Nghĩ lại nghĩ lại rồi, rất nhớ rất nhớ."
Biên đại nhân cảm thấy ngữ khí người này quá mức qua loa cần uốn nắn lại, thế là không buông tha tiếp tục hôn đến khi lưỡi Kỳ Từ mất hết cảm giác, buộc lòng phải nói nhớ Biên Trọng Hoa đủ kiểu, thậm chí còn mô tả tường tận nhớ nhiều chừng nào thì Biên Trọng Hoa mới nảy lòng từ bi thả y ra.