Chương 111: Xông pha bất chấp sống chết
Một ngày sau, ở núi Nam cách kinh thành tám trăm dặm.
Núi Nam nhiều khoáng thạch noãn ngọc, trên núi hoang vu chẳng có bóng người, không một sinh vật.
Bỗng nhiên đất đai rung chuyển, sau đó hai con thú xuất hiện.
Một con cao hai thước, lông chó, chân hổ, răng heo, đuôi dài một trượng tám thước.
Con còn lại cực kỳ khổng lồ, mặt người thân dê, dưới nách có hai mắt, không ngừng gào thét: "Đói quá! Ta muốn ăn!"
Chính là Thao Thiết và Đào Ngột trong tứ hung!
Đào Ngột không chịu được tiếng gầm của Thao Thiết nên nói: "Cách đây tám mươi dặm có một trấn nhỏ, chắc đủ cho ngươi khai vị đấy."
Thao Thiết vẫn không ngừng gào rú, bỗng nhiên nhét móng vuốt mình vào miệng gặm xé!
Máu tươi tràn ra miệng Thao Thiết, nó nhai say sưa ngon lành như đang ăn món gì ngon lắm.
Đào Ngột không hề kinh ngạc: "Ngươi vẫn như xưa nhỉ."
Thao Thiết nhe răng cười làm máu tươi chảy ròng ròng xuống đất: "Đi nhanh lên, ta đói."
Đào Ngột không trả lời mà cũng chẳng đi tiếp, nín thở lắng nghe chốc lát rồi chợt nói: "E là chưa đi được đâu, ráng chịu đói đi."
Đào Ngột vừa dứt lời thì một ngọn lửa nóng như thiêu đốt từ trên không trung lao thẳng về phía nó và Thao Thiết.
Hai con thú dạt ra, ngọn lửa rơi xuống đất tạo nên một cái hố to làm đất đá tung tóe, tro bụi mịt mù, Đào Ngột ngẩng đầu nhìn thì chỉ thấy trong bụi mù cuồn cuộn có một con Quy Xà vảy bạc bay đến, bốn chân chạm đất, đầu rồng đuôi kỳ lân, uy chấn bát phương.
Trên không trung, chim trắng giương cánh, miệng thét ra lửa, khí thế bất phàm.
Quy Xà phát ra thanh âm trầm vang hệt như giọng Lý quốc sư: "Không được tiến thêm một bước nào nữa."
Đào Ngột ngửa đầu cười to rồi nói với Thao Thiết: "Lúc nãy ngươi vừa kêu đói, giờ có món ăn tự dâng đến miệng rồi đấy."
Thao Thiết cười khặc khặc, cái chân vừa bị nó nuốt chửng bắt đầu mọc ra như cũ, sau đó Thao Thiết ngoác miệng nhào tới linh thú Quy Xà!
Chim trắng trên không trung phát ra một tiếng hót cảnh báo rồi lao xuống Thao Thiết quần nhau với nó! Móng vuốt sắc nhọn móc mạnh vào mắt Thao Thiết.
Thao Thiết không kịp đề phòng bị cào ra mấy vết máu trên mặt, chẳng những không tức giận mà còn cười, nó phát ra tiếng cười khiến người ta rùng mình rồi hét to: "Đói quá, đói quá."
Sau đó nó nhào tới cắn chim trắng, chim trắng muốn thối lui thì chợt phát hiện có làm thế nào cũng không thể rời xa Thao Thiết, Thao Thiết đuổi theo sát nút nên chim trắng không có cơ hội bay đi, chỉ biết liên tục tránh né không kịp thở.
Thế là chim trắng ra sức tấn công, vừa mổ vừa cào cực kỳ hung hãn làm Thao Thiết máu me đầy mặt.
Nhưng kỳ quái là Thao Thiết chẳng những không lùi bước mà trái lại vẫn cười to, càng đánh càng hăng.
Chim trắng bắt đầu kiệt sức, mấy lần suýt bị Thao Thiết táp trúng.
Chân Vũ Tiên Quân thấy Lâm Bạch Cốc gặp nguy hiểm nên muốn tới giúp, ai ngờ Đào Ngột lập tức chặn hắn lại.
"Sao? Chẳng phải muốn cản à?" Đào Ngột cười to, đuôi dài như roi sắt quất về phía Chân Vũ Tiên Quân, hắn hiểm hóc tránh được, ai ngờ cái đuôi lại quất tới từ phía đối diện.
Linh xà trên lưng Chân Vũ Tiên Quân chẳng chút sợ hãi quấn lấy đuôi Đào Ngột, hàm răng sắc nhọn cắn xuyên qua máu thịt không chịu nhả, Đào Ngột rống to, cái đuôi quấn trên linh xà từ từ siết chặt bảy tấc của linh xà.
Đột nhiên chim trắng đang quần nhau với Thao Thiết kêu thét một tiếng!
Thì ra chim trắng không cẩn thận bị Thao Thiết cắn trúng cánh! Máu tươi lập tức tuôn ra nhuộm đỏ lông vũ trắng như tuyết, chim trắng dốc hết sức lực tránh thoát nhưng không cách nào bay lên mà rơi phịch xuống đất.
"Ngon lắm đây, ngon lắm đây!" Hai mắt Thao Thiết sáng rực nhào về phía chim trắng!
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, quy thú vọt tới hất văng Thao Thiết che chở cho chim trắng.
Nhưng vì linh xà đã mất đi sự bảo vệ của quy thú nên chỗ bảy tấc bị Đào Ngột siết chặt không cách nào động đậy, thè lưỡi giãy dụa trong đau đớn.
Quy thú cũng cảm nhận được thống khổ nên không ngừng đung đưa đầu.
Một lá bùa lặng yên bay xuống đất, sau đó một tia sáng vàng hiện lên, khói đen tràn ra từ lá bùa bay vút lên không trung.
"Nguy rồi!" Chân Vũ Tiên Quân hét lên.
"Ai? Là ngươi." Thao Thiết và Đào Ngột ngừng tấn công rồi nhìn về phía đám khói đen.
"Ngươi lại bị bọn hắn nhốt vào bùa nữa à?" Đào Ngột không hề che giấu sự chế giễu của mình.
"Dù sao ta cũng có lúc cần nghỉ ngơi mà." Đám khói đen ung dung nói.
"Bị phong ấn trăm ngàn năm nay còn chưa đủ cho ngươi nghỉ ngơi sao?" Đào Ngột cười nhạo.
"Yêu Đế Trọng Hoa đâu?" Thao Thiết hỏi.
"Tất nhiên là bị ta giam lại rồi." Đám khói đen đáp.
Thao Thiết và Đào Ngột tỏ vẻ không tin, Hỗn Độn nói: "Giờ hắn đã mất hết pháp lực, nội đan vỡ vụn, biến thành phế vật, bị giam hãm chẳng phải bình thường lắm sao?"
Đào Ngột phấn khích nói: "Ngươi thả Yêu Đế Trọng Hoa ra để ta tra tấn hắn đi!"
"Không vội, ngươi đối phó với bọn hắn trước đi đã." Hỗn Độn thong thả nói, "Chờ ta ngắm đủ bộ dạng suy sụp tinh thần của Yêu Đế Trọng Hoa sẽ giao hắn cho các ngươi, lúc ấy các ngươi muốn báo thù thế nào thì tùy."
Nói xong đám khói đen định rời đi.
"Ngươi đi đâu thế?" Thao Thiết hỏi.
"Đến thăm người trong lòng của Yêu Đế Trọng Hoa, ha ha." Hỗn Độn vừa cười vừa đi về hướng kinh thành.
Chim trắng đột ngột bay lên như muốn ngăn cản Hỗn Độn, nhưng chỉ một khắc sau chân y đã bị đuôi Đào Ngột cuốn lấy rồi quăng mạnh xuống đất.
Thống khổ và bất lực quanh quẩn giữa trời đất.
Chân Vũ Tiên Quân cứ tưởng mình và Lâm Bạch Cốc có thể nhất thời giữ chân tứ hung, ai ngờ lại rơi vào hiểm cảnh không thể xoay chuyển, rơi xuống vực sâu khó lòng thoát ra, cực kỳ nguy cấp.
Cực kỳ nguy cấp!
"Nào, cho các ngươi một cơ hội để xin tha mạng đấy." Đào Ngột cười ha hả.
Quả thật đã đến tuyệt cảnh, định sẵn thất bại, mọi chuyện chỉ là phí công vô ích.
Nhưng một khắc sau, Chân Vũ Tiên Quân và Lâm Bạch Cốc giãy dụa đứng dậy không hẹn mà cùng lao tới Đào Ngột và Thao Thiết!
Chim trắng hót vang, quy thú gầm thét.
Không sợ kẻ ác, hiên ngang ngất trời.
Xông pha bất chấp sống chết!
Ở kinh thành, Kỳ Từ đang nghỉ trưa thì bị cơn đau làm tỉnh giấc.
Từ sau giấc mơ kỳ quái lần trước, vết bớt trên ngực y luôn đau nhức, đại phu cũng không biết nguyên nhân.
Kỳ Từ bị đau đớn tra tấn nên nhiều ngày rồi ngủ không yên, định ngủ bù giấc trưa thì lại bị đau tỉnh.
Kỳ Từ kéo áo ra, phát hiện vết bớt kia lóe lên ánh sáng vàng quỷ dị.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Kỳ Từ cắn răng nhịn đau, bên tai đột nhiên vang lên một giọng khàn khàn: "Muốn biết chuyện gì xảy ra không?"
"Ai đó?" Kỳ Từ giật mình nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai.
Một làn khói đen từ từ xuất hiện trước mặt Kỳ Từ.
"Vết bớt trên ngực ngươi là vết thương để lại sau khi ngươi bị cướp đi xương rồng đấy." Đám khói đen cười gian tà, "Ngươi muốn biết kẻ cướp xương rồng của mình là ai không?"
Nhưng Kỳ Từ hoàn toàn không để ý tới Hỗn Độn, y bật dậy chạy vội ra cửa.
Sao một đám khói lại biết nói cơ chứ!
Còn nói mấy câu khó hiểu nữa! Đám khói đen này mà không có âm mưu gì thì Kỳ Từ sẽ tự vặt đầu mình! Cho nên chạy vẫn là thượng sách!
"Chậc, chẳng biết tốt xấu gì cả." Hỗn Độn hừ lạnh một tiếng, đám khói đen hóa thành dây thừng quấn quanh cổ chân Kỳ Từ.
Kỳ Từ chạy quá nhanh, bất thình lình bị kéo chân nên ngã mạnh xuống đất.
Nhưng chỉ trong chớp mắt một ánh sáng rực rỡ lóe lên, đám khói đen bị chém thành hai nửa.