Chương 114: Dốc lòng dốc sức chẳng màng hậu quả
Kỳ Từ đâu còn tâm trạng đùa giỡn với Biên Trọng Hoa, hai tay run rẩy cầm tay phải Biên Trọng Hoa đưa lên trước mắt nhìn kỹ.
Rõ ràng lúc nãy cổ tay đã bị Đào Ngột bẻ gãy mà giờ vẫn lành lặn như cũ.
Biên Trọng Hoa biết y lo lắng điều gì nên vừa xoay cổ tay vừa cười nói: "Thấy chưa, có bị sao đâu."
Kỳ Từ thở phào một hơi, tảng đá lớn trong lòng lập tức tan biến.
Chân Vũ Tiên Quân đi tới nói với Biên Trọng Hoa: "Biên đại nhân, nói chuyện một lát nhé?"
Biên Trọng Hoa gật đầu rồi đưa tay vỗ lưng Kỳ Từ trấn an, sau đó theo Chân Vũ Tiên Quân ra chỗ khác.
Sau khi biết chắc Kỳ Từ sẽ không nghe được, Chân Vũ Tiên Quân hỏi: "Biên đại nhân, ngươi lại phong ấn Thao Thiết và Đào Ngột rồi à?"
Biên Trọng Hoa gật đầu: "Đợi Cùng Kỳ và Hỗn Độn bị ta phong ấn vào Đông Hải thì thiên hạ sẽ được yên bình."
Chân Vũ Tiên Quân im lặng hồi lâu mới do dự nói: "Biên đại nhân, hình như ngươi đã mạnh hơn trước kia nhiều. Phong ấn tứ hung đối với ngươi mà nói không cần tốn nhiều sức lực nhưng rõ ràng ngươi đã mất nội đan......."
Biên Trọng Hoa cũng không định giấu diếm mà nói rõ: "Vì ta đã khống chế được xương rồng trong cơ thể rồi."
Chân Vũ Tiên Quân bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là thế, thì ra là thế, thật lắm thăng trầm mà."
Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên có tiếng gọi của Kỳ Từ, Lâm Bạch Cốc đã tỉnh lại.
Biên Trọng Hoa và Chân Vũ Tiên Quân không nhiều lời nữa mà đi tới xem vết thương của Lâm Bạch Cốc.
Hơi thở Lâm Bạch Cốc vẫn còn khá yếu, thấy Biên Trọng Hoa thì lộ vẻ kinh ngạc: "Biên đại nhân, ngươi, ngươi......"
Biên Trọng Hoa gật đầu: "Bao nhiêu năm nay vất vả cho ngươi rồi."
Lâm Bạch Cốc lập tức hiểu ra hồn phách Biên Trọng Hoa đã về lại cơ thể và khôi phục như xưa.
Ngay cả lúc này Lâm Bạch Cốc cũng chẳng tỏ ra mừng rỡ hay vui vẻ mà chỉ thở phào nhẹ nhõm như vừa hoàn thành xong một nhiệm vụ khó khăn.
Chưa kịp thả lỏng thì Lâm Bạch Cốc sực nhớ tới một người.
Nếu bây giờ người kia đang ở đây nhất định sẽ trêu ghẹo y: "Tiểu Bạch Điểu! Ngươi phải vui lên chứ! À mà thôi đừng vui quá, ta sẽ ghen đó."
Người này ở bên Lâm Bạch Cốc rất lâu, lâu đến mức Lâm Bạch Cốc đã sớm thành thói quen, nhưng hôm nay hắn lại không ở cạnh y.
"Ta phải, ta phải......" Lâm Bạch Cốc che vết thương đứng dậy nhưng lại không biết nói câu "đến núi Bình Đỉnh tìm Tần Dịch Thương" thế nào.
Bỗng nhiên một con chim lông trắng mỏ đỏ bay tới, Lâm Bạch Cốc đầu tiên là sững sờ, sau đó đưa tay ra, con chim đậu xuống lòng bàn tay y rồi huyễn hóa thành một phong thư.
Chính là thư hồi âm từ núi Bình Đỉnh.
Trước khi Lâm Bạch Cốc sẵn sàng chịu chết đến núi Nam ngăn chặn Thao Thiết và Đào Ngột đã gửi hai lá thư đến núi Bình Đỉnh.
Nhìn phong thư chưa mở trong lòng bàn tay, Lâm Bạch Cốc đột nhiên thấy an tâm hơn.
Tộc nhân núi Bình Đỉnh hồi âm nhanh như vậy chứng tỏ mọi người không gặp chuyện gì!
Nhất định Tần Dịch Thương cũng sẽ không sao đâu.
"Tần Dịch Thương gửi thư à? Mau mở ra xem đi." Chân Vũ Tiên Quân thấy Lâm Bạch Cốc cầm thư mà chần chừ chưa đọc nên vuốt râu thúc giục.
Lâm Bạch Cốc gật đầu rồi mở thư ra.
Nhưng y vừa đọc hai dòng thì sắc mặt đột nhiên trắng bệch, lồng ngực phập phồng dữ dội, bàn tay cầm thư run lên, hai mắt mở to.
Lâm Bạch Cốc xưa nay luôn lý trí tỉnh táo, Biên Trọng Hoa và Chân Vũ Tiên Quân chưa bao giờ thấy y bất an luống cuống như bây giờ nên lờ mờ đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ sợ Tần Dịch Thương đã gặp nạn.
Biên Trọng Hoa quyết định thật nhanh: "Chân Vũ Tiên Quân, ngài đưa Kỳ Từ về kinh thành trước đi, ta và Lâm Bạch Cốc đến núi Bình Đỉnh xem thế nào đã."
Ở núi Bình Đỉnh, phát giác Lâm Bạch Cốc và Biên Trọng Hoa đến, Chu Tước và Lam Duật đã chờ sẵn dưới chân núi.
Kết giới nổi lên gợn sóng, một con chim trắng và một người xuất hiện, sau khi chim trắng đáp xuống đất thì lập tức hóa thành một thanh niên tóc trắng.
"Yêu Đế đại nhân." Chu Tước và Lam Duật cùng hành lễ với Biên Trọng Hoa, sau đó Lam Duật quay sang Lâm Bạch Cốc nhẹ giọng gọi: "Bạch Cốc, ngươi về rồi."
"Hắn đang ở đâu?!" Lâm Bạch Cốc không còn tâm trạng hàn huyên mà gấp gáp hỏi.
Chu Tước và Lam Duật liếc nhau, Chu Tước khẽ thở dài, trên mặt lộ vẻ không đành lòng, Lam Duật tiến lên nắm cánh tay Lâm Bạch Cốc muốn để y tỉnh táo lại: "Bạch Cốc, ngươi nghe ta nói, tiên quân núi Côn Luân đang ở dưới gốc cây đại xuân."
Cây đại xuân là tiên thụ trên núi Bình Đỉnh, được tắm mình trong tinh hoa của mặt trời và mặt trăng nên sinh ra linh tính, là thần vật được tộc Phượng Hoàng thờ phụng trăm ngàn năm qua.
"Hắn, hắn vẫn ổn chứ?" Giọng Lâm Bạch Cốc khàn đi, muốn hỏi mà không dám.
Lam Duật thở dài rồi chậm rãi kể lại chuyện của Tần Dịch Thương.
Thì ra Tần Dịch Thương vì bảo vệ tộc Phượng Hoàng mà dốc hết sức lực đại chiến ba ngày ba đêm với hung thú Cùng Kỳ, cả hai đều máu me đầm đìa chằng chịt vết thương nhưng vẫn không buông tha cắn xé đối phương.
Cuối cùng Cùng Kỳ bị móng vuốt hổ của Tần Dịch Thương xé toang lồng ngực, thần hồn lụi tàn hóa thành một nhúm cát vàng theo gió bay đi.
Sau đó Tần Dịch Thương gục xuống, hơi thở yếu ớt, toàn thân đầy vết cào cắn, nghiêm trọng nhất là bụng hắn bị răng Cùng Kỳ đâm thủng không ngừng chảy máu.
Tộc Phượng Hoàng trên núi Bình Đỉnh vội vàng đặt Tần Dịch Thương dưới cây đại xuân rồi dùng sương sớm, cỏ Giáng Châu và đủ loại thần dược chữa trị cho hắn.
"Nhưng......" Lam Duật cắn môi, dường như không muốn nói ra điều tàn nhẫn nhất.
Thấy hắn không nói nên lời, Chu Tước nói tiếp: "Nhưng vết thương do Cùng Kỳ gây ra hoàn toàn không có thuốc chữa, càng không thể khép lại, dù chúng ta đã cố gắng hết sức để ngăn hồn phách của tiên quân Côn Luân tiêu tan, giúp hắn kéo dài tính mạng nhưng vẫn không chữa được thương tích của hắn, sợ là hắn không cầm cự được nữa."
Lâm Bạch Cốc lặng thinh, dường như đã quên cách mở miệng, cả người đứng sững tại chỗ như người câm.
Biên Trọng Hoa nói: "Mau dẫn chúng ta đến đó đi."
Bốn người tới dưới cây đại xuân, chung quanh có rất nhiều tộc nhân Phượng Hoàng, vì bảo vệ tộc Phượng Hoàng mà Tần Dịch Thương không tiếc hy sinh chính mình nên đương nhiên bọn họ phải tìm đủ cách chữa trị cho hắn.
Đáng tiếc có làm thế nào cũng phí công vô ích.
Dưới cây đại xuân, một con bạch hổ chằng chịt vết thương nằm nghiêng dựa vào thân cây, cành lá rũ xuống quanh vết thương của bạch hổ lóe lên ánh sáng xanh lục nhưng những vết thương kia chẳng có dấu hiệu gì khép lại.
Biên Trọng Hoa đi tới đặt tay lên trán bạch hổ, phát hiện hồn phách Tần Dịch Thương cực yếu, gần như sắp vỡ vụn rời khỏi cơ thể, Biên Trọng Hoa vội vàng độ linh khí cho hắn nhưng chỉ là công dã tràng, hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng gì.
Biên Trọng Hoa không cam tâm thử đi thử lại nhưng vẫn chẳng có kết quả, điều duy nhất cảm nhận được là bất lực vô năng, cuối cùng biết rõ mình không thể làm gì nên yên lặng thu tay lại rồi đứng dậy thở dài não nề nhìn Lâm Bạch Cốc.
Trời đất tĩnh mịch, không ai lên tiếng, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Lâm Bạch Cốc đờ đẫn đi tới chỗ bạch hổ rồi nửa quỳ trước mặt hắn.
Y chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay.
Ngày mà Tần Dịch Thương rời xa mình.
Tựa như những lời trách móc và vui đùa ầm ĩ cả ngàn năm qua đã thành lẽ tất nhiên.
Đến giờ Lâm Bạch Cốc mới giật mình hiểu được thì ra Tần Dịch Thương đã dốc lòng dốc sức ở bên y mà chẳng màng đến hậu quả.
Dưới cây đại xuân, bạch hổ bị cành lá quấn quanh đã tắt thở, chỉ còn một sợi tàn hồn kiên cường như đang chờ ai đến.
Lâm Bạch Cốc nhẹ nhàng đưa tay phủ lên miệng vết thương trên bụng bạch hổ, vẻ mặt y vẫn vô cảm như mọi khi, giờ lại càng thêm lạnh lẽo, trong mắt người khác chính là không vui không buồn.
Sau đó Lâm Bạch Cốc nói khẽ: "Tần Dịch Thương, ngươi tỉnh lại đi, ngươi ôm ta một cái đi, van ngươi đấy."
Khi nói ra ba chữ cuối cùng, giọng y đã trở nên run rẩy.
Lâm Bạch Cốc không rõ có phải mình đang đau buồn hay không, y vẫn chẳng biết phải khóc thế nào, nhưng điều khác biệt so với trước đây là có thứ gì đó đang tung hoành trong cơ thể y, tựa như một tảng đá lớn nghiền ép lục phủ ngũ tạng, đau đớn lan tràn khắp toàn thân mà không tìm thấy lối ra.
Bạch hổ lẳng lặng nằm đó không hề đáp lại Lâm Bạch Cốc.
Lâm Bạch Cốc chợt nhận ra trên thế gian này ngoài Tần Dịch Thương sẽ không còn ai tươi cười gọi mình là Tiểu Bạch Điểu nữa.
Mọi nỗi đau đớn, sợ hãi và hoảng loạn từ trong xương máu đột nhiên dâng lên cổ họng Lâm Bạch Cốc.
Y đột ngột ho ra một ngụm máu.
Trong thân thể bạch hổ, sợi tàn hồn cuối cùng cũng vừa tan biến.