Chương 117: Đã vậy nếu ta từ chối thì bất kính
Ánh trăng nhạt nhòa, bóng cây đổ dài, gió đêm lạnh lẽo.
"Dù sao....... dù sao ngày mai ta cũng đâu phải cưỡi ngựa."
Kỳ Từ vừa nói xong thì gian phòng lập tức chìm vào tĩnh mịch, chỉ còn tiếng hít thở khẽ khàng.
Trong phòng tối lờ mờ nên Kỳ Từ không thấy rõ vẻ mặt Biên Trọng Hoa, cũng chẳng biết hắn có hiểu ý mình không, chỉ cảm thấy lòng bàn tay đang cầm cổ tay mình tựa như nổi lửa hừng hực làm y thấp thỏm bất an nhịn không được muốn rút ra.
Ai ngờ y vừa định rút tay thì bị Biên Trọng Hoa giữ lại.
Chẳng những nắm chặt mà còn mập mờ gãi nhẹ lòng bàn tay y.
Sống lưng Kỳ Từ lập tức tê dại, đột ngột rút tay về như bị rắn cắn.
"Tiểu công tử, lâu như vậy mà ngươi vẫn chẳng thay đổi chút nào cả." Tiếng cười của Biên Trọng Hoa mang theo sự trêu chọc, "Lần đó ở thanh lâu cũng vậy, nói ra thản nhiên hơn bất kỳ ai khác mà thẹn thùng cũng nhanh hơn người ta nữa."
Lần này không chỉ cổ tay bị thiêu đốt mà Kỳ Từ cảm thấy cả người mình đều bị ném vào lò lửa.
Biên Trọng Hoa cười khẽ rồi cúi người tới gần Kỳ Từ, đè y vào góc giường hết chỗ trốn: "Đã vậy nếu ta từ chối thì bất kính quá."
Kỳ Từ không nói gì mà đưa tay ôm cổ Biên Trọng Hoa, mặc dù cánh tay hơi run nhưng ôm rất chặt khiến hắn không thể lui lại.
Biên Trọng Hoa bật cười rồi kéo vạt áo Kỳ Từ ra, vén lên tóc đen của y.
Cảm giác ấm áp và hơi đau cùng rơi vào cổ, Kỳ Từ nghiêng đầu nhắm mắt, bỗng nhiên nghe tiếng cười khẽ bên tai.
Kỳ Từ cứ tưởng Biên Trọng Hoa đang cười nhưng nghe kỹ lại mới phát hiện đó không phải giọng hắn.
Tiếng cười kia rất nhẹ mang theo vẻ mỉa mai giễu cợt.
Kỳ Từ giật mình mở mắt ra, phát hiện chung quanh tối đen.
Mà trong sương phòng, Biên Trọng Hoa đang định cởϊ áσ Kỳ Từ thì y đột nhiên đẩy mạnh hắn ra.
Biên Trọng Hoa bật ngửa rồi sững sờ tại chỗ, sau lưng vang lên tiếng đồ sứ vỡ vụn.
Ấm sứ trên bàn chẳng hiểu sao vỡ tan tành, nước trà bên trong hóa thành từng lưỡi dao sắc bén lao vút tới chỗ Biên Trọng Hoa.
Biên Trọng Hoa nhíu mày, lưỡi dao lại biến thành nước trà rơi xuống đất.
Ở góc giường, cả người Kỳ Từ co rúm lại, một tay che ngực, tay kia nắm chặt chăn đệm, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi cắn chặt cực kỳ thống khổ.
Vết bớt trên ngực y lóe lên ánh sáng vàng như sắp vỡ ra.
Biên Trọng Hoa vội vàng đi tới áp tay vào ngực Kỳ Từ độ linh khí vào cơ thể y.
Kỳ Từ dần bình tĩnh lại, sau đó ngủ li bì.
Trên mặt Biên Trọng Hoa lộ vẻ bất an, nhẹ nhàng đặt Kỳ Từ nằm ngửa trên giường, đắp kín mền rồi đưa tay vuốt má y, biết chắc y không sao mới thở phào một hơi rồi rũ mắt suy tư.
Kỳ Từ kháng cự gần gũi với mình vì trong cơ thể y có xương rồng sao?
Nhưng giờ xương rồng đã tan vào máu thịt hắn, dù hắn đã từng lạc mất hồn phách, ý thức hỗn độn nhưng xương rồng vẫn luôn tồn tại, hắn và Kỳ Từ ở chung lâu như vậy, sao đột nhiên y lại kháng cự hắn?
Kỳ Từ sống lại chắc đã tìm được long hồn trong mấy ngày bị ngã xuống núi kia.
Sau đó hai người từng thân mật với nhau, sao lúc đó Kỳ Từ không có bất kỳ phản ứng nào?
Chẳng lẽ không phải kháng cự hắn, cũng không phải kháng cự xương rồng mà đang kháng cự vật gì khác sao?
Biên Trọng Hoa đang trầm tư thì Kỳ Từ trên giường không biết mơ thấy gì mà đau đớn giãy giụa.
Biên Trọng Hoa vội vàng đi tới muốn độ linh khí cho Kỳ Từ nhưng đột nhiên phát giác điều gì nên sắc mặt lập tức trắng bệch, gằn từng chữ một: "Là ngươi!"
"Kỳ Từ" chậm chạp mở mắt, rõ ràng đau đến toát mồ hôi nhưng lời nói ra lại đầy vẻ khiêu khích: "Ha ha, không hổ là Long cửu tử Ly Vẫn, thân thể này đúng là khó khống chế thật."
"Cút khỏi thân thể y ngay." Biên Trọng Hoa nổi giận bóp cổ Hỗn Độn, ngữ khí lạnh như băng khiến rừng núi rung chuyển, mặt đất nứt toác trong nháy mắt.
Hỗn Độn càng cười vui vẻ hơn: "Yêu Đế Trọng Hoa, mau gϊếŧ ta đi."
Lúc này Kỳ Từ đang rơi vào bóng tối, không biết phải làm sao nên gọi tên Biên Trọng Hoa.
Một người xuất hiện trước mặt y.
Lại là nam tử áo đen lần trước.
Kỳ Từ nhíu mày lớn tiếng chất vấn: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Ta là ai?" Nam tử cười nhạo rồi chậm rãi đến gần Kỳ Từ, "Ngươi thử nhìn kỹ xem ta là ai?"
Kỳ Từ sững sờ tại chỗ.
Nam tử đứng trước mặt có tướng mạo giống y như đúc.
Chỉ khác là nam tử máu me đầy mình, trên mặt có vết thương, vẻ mặt dữ tợn, hắn đi mấy bước tới gần Kỳ Từ: "Thấy rõ chưa? Thấy rõ ta là ai chưa? Thấy chưa?"
Tiếng tra hỏi cuối cùng biến thành tiếng thét đâm xuyên màng nhĩ Kỳ Từ.
Kỳ Từ kinh hãi lui lại mấy bước nhưng vẫn nghe thấy nam tử không ngừng gào thét: "Nhớ lại ta là ai chưa? Nhớ lại chưa? Nhớ lại huynh trưởng bị gϊếŧ chưa? Nhớ lại nỗi nhục nhã bị giam cầm, bị lấy đi xương rồng chưa? Ngươi có nhớ những chuyện này do ai làm không?"
Nương theo tiếng gào thét, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện hai sợi xích sắt quấn quanh cổ tay Kỳ Từ kéo y ra sau.
Bóng tối rút lui, nam tử đẫm máu trước mắt biến mất, Kỳ Từ phát hiện mình đang ở trên giường trong một gian phòng sáng sủa.
Đó là một chiếc giường khung sơn đỏ khắc hoa, xích sắt trói cổ tay Kỳ Từ chôn sâu vào tường khiến y không thể đi bất cứ đâu.
Kỳ Từ thở dài một hơi.
Nhất định mình đã đụng phải tà uế hay thứ gì đó kỳ quái nên mới liên tục mơ thấy những chuyện kỳ lạ này.
Thậm chí Kỳ Từ còn không rõ giữa chừng mình có tỉnh lại hay không, lúc nãy ý muốn thân mật với Biên Trọng Hoa có phải cũng là mơ không?
Nhưng việc cấp bách bây giờ là mau chóng tỉnh lại khỏi giấc mộng này.
Kỳ Từ đoán mình vẫn đang mơ nên cắn mạnh vào tay.
Đúng là không đau nhưng cũng chẳng có vẻ gì sẽ tỉnh lại.
Phải làm sao đây?
Kỳ Từ buồn bực giãy giụa làm xích sắt vang lên liên hồi, hai cổ tay bị mài đỏ ửng.
Bỗng nhiên sau lưng có tiếng bước chân, Kỳ Từ vừa quay đầu thì trong lòng lộp bộp một tiếng.
Sao lại mơ thấy hắn chứ?
Chẳng lẽ ban ngày nhớ nhung ban đêm nằm mơ thật sao?
Người kia đi tới cạnh giường, ánh mắt rơi vào cổ tay trầy trụa của Kỳ Từ.
Dưới xích sắt lạnh lẽo, màu đỏ kia cực kỳ chói mắt.
Thấy hắn không nói lời nào, Kỳ Từ do dự nửa ngày rồi gọi khẽ: "Biên Trọng Hoa?"
"Biên Trọng Hoa" chậm rãi ngước mắt nhìn Kỳ Từ, vẫn không nói năng gì.
Kỳ Từ cảm thấy lạ lẫm, xa cách và sợ hãi.
Kỳ Từ suy tư giây lát rồi hỏi: "Ngươi tháo xích sắt cho ta được không?"
Ai ngờ câu này tựa như chọc giận người trước mắt!
Trên mặt hắn đột nhiên lộ ra vẻ căm ghét, sau đó đè Kỳ Từ xuống giường rồi xé rách quần áo y. Da thịt bại lộ trong không khí làm Kỳ Từ rùng mình vì lạnh.
Chuyện gì xảy ra?!
Giấc mộng này quá kỳ quái rồi! Xưa nay Biên Trọng Hoa luôn ôn nhu quan tâm y, sao y lại có giấc mơ này chứ? Nhưng ý nghĩ đây là mộng bị kéo ra khỏi đầu Kỳ Từ rất nhanh.
Bởi vì y cảm nhận được nỗi đau đớn khi hạ thân bị xé rách.
Hết sức rõ ràng.