Chương 51: Ánh mắt ta nhìn ngươi kỳ quái lắm sao?
Ngọc Mộ Dao cười nói: "Vương gia đúng là cẩn thận, thôi được, đã vậy thì A Liên ngươi cũng lui ra ngoài trước đi."
A Liên gật đầu rồi khom người rời đi, trong phòng chỉ còn hai người Kỳ Từ và Ngọc Mộ Dao.
Kỳ Từ mời nàng ngồi rồi hỏi: "Chẳng hay quận chúa hôm nay vội vàng đến đây là vì chuyện gì?"
Ngọc Mộ Dao ung dung nhấp một ngụm trà đắng thơm ngát: "Vì hôn sự của hai chúng ta."
Kỳ Từ khựng lại.
Ngọc Mộ Dao đặt chén sứ xuống bàn gỗ phát ra tiếng lách cách nhỏ, nàng mỉm cười nhẹ nhàng vuốt ve thành chén rồi nói: "Hôm qua Thái hậu muốn làm mai cho hai chúng ta nhưng Vương gia kiên quyết cự tuyệt, ta cứ nghĩ sau một đêm Vương gia sẽ hiểu rõ quan hệ lợi hại trong đó nên hôm nay ta mới lỗ mãng không mời mà tới, ai ngờ lại vô tình biết được nguyên nhân thật sự khiến Vương gia từ chối ta."
Trong lòng Kỳ Từ hơi chột dạ nhưng cảm thấy Ngọc Mộ Dao chỉ đang hù mình mà thôi, thế là hỏi lại: "Sao? Không biết quận chúa biết được chuyện gì?"
Ngọc Mộ Dao cười hì hì rồi đi tới gần Kỳ Từ, nheo mắt cười nói: "Vương gia đã có người mình thích thì làm sao để ta vào mắt được?"
Kỳ Từ lui lại nửa bước giãn ra khoảng cách giữa hai người: "Việc này là Thái hậu nói cho quận chúa sao?"
"Ồ?" Ngọc Mộ Dao cười nói, "Hóa ra Vương gia đã nói rõ tâm ý với Thái hậu rồi à? Vậy chẳng hay Vương gia có nói với Thái hậu người mình thích là Quỷ Sát Sứ vừa mới ở đây không?"
Kỳ Từ như bị sét đánh, sững sờ hồi lâu mới lắp bắp: "Ngươi ngươi......."
Ngọc Mộ Dao vốn chỉ định thăm dò thử xem, không ngờ Kỳ Từ lại phản ứng mạnh như thế, nàng cảm thấy vô cùng đắc ý vì đã đoán đúng tâm tư người khác, nói chuyện cũng khoa trương hơn: "Ánh mắt Vương gia nhìn Quỷ Sát Sứ kia thâm tình như vậy, chỉ có đồ ngốc mới không biết tâm tư Vương gia thôi."
Mà lúc này, "đồ ngốc" Biên Trọng Hoa đang khoanh tay dựa cửa, tâm sự nặng nề ngước nhìn bầu trời trong vắt không nhiễm bụi trần.
Quản sự đến tìm hắn: "Biên đại nhân, ngươi lại chờ ngoài cửa à? Thế thì tốt quá, ta có việc muốn nói với ngươi đây, một là Thái tử triệu Vương gia vào cung yết kiến, lát nữa Biên đại nhân báo cho Vương gia một tiếng rồi lấy thân phận thị vệ theo Vương gia vào cung đi."
Biên Trọng Hoa đứng thẳng lại, ngoài mặt cười đáp ứng quản sự nhưng lại thầm nhủ trong cung ngoài cung đều là vũng nước bẩn, ai cũng muốn kéo Kỳ Từ xuống.
Quản sự nói tiếp: "Thứ hai là Vương gia nhận lệnh Thái hậu về Bắc Cương đưa linh cữu về kinh thành, Lý quốc sư bảo ngươi chọn ra mười ám hầu đi theo hộ tống."
"À." Ánh mắt Biên Trọng Hoa lóe lên, hắn đè xuống sự mừng rỡ dâng lên trong lòng rồi nói, "Được thôi."
Quản sự dặn dò xong liền cáo lui.
Biên Trọng Hoa lại khoanh tay dựa vào cột gỗ ngước nhìn bầu trời, khóe miệng nhếch lên.
Đúng lúc đó hai người đi ra khỏi phòng, chính là Ngọc Mộ Dao và Kỳ Từ.
Biên Trọng Hoa không khỏi sửng sốt.
Sao lại ra nhanh quá vậy?
"Vương gia, vậy ta cáo từ trước đây." Ngọc Mộ Dao cười chào Kỳ Từ, chợt trông thấy Biên Trọng Hoa đứng ngoài chờ, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người rồi kéo ống tay áo che miệng cười.
Biên Trọng Hoa bị nàng cười thì không hiểu gì, chỉ thấy bộ dạng Kỳ Từ như mất hồn mất vía, lông mày nhăn lại.
Ngọc Mộ Dao không muốn phá đám hai người nên cáo từ ra về với A Liên.
Tiếng vó ngựa nương theo tiếng chuông lanh lảnh chậm rãi lướt qua con đường lát đá xanh ở phủ Vương gia, A Liên thấy Ngọc Mộ Dao vội vàng thì nhịn không được hỏi: "Tiểu thư, ngươi và Vương gia......."
"Đừng đùa." Ngọc Mộ Dao giơ tay chặn lại, "Mặc dù ta vẫn muốn đến Bắc Cương nhìn xem nơi cha ta từng gϊếŧ quân địch, y sinh ra và lớn lên ở Bắc Cương, nếu gả cho y thì nói không chừng sau này đất phong sẽ ở Bắc Cương, ta cũng rất có cảm tình với y nhưng tiếc là y đã có người trong lòng rồi."
A Liên nghĩ thầm cái gì mà người trong lòng hay không người trong lòng, tiểu thư ưu tú như vậy, cô nương nào sánh kịp chứ? Sùng Phụng Vương gia này dựa vào cái gì mà chê bai Ngọc Mộ Dao, thế là nói: "Nếu tiểu thư thích Vương gia thì có thể nhờ lão gia......"
"Đừng đừng đừng." Ngọc Mộ Dao chống nạnh nói, "Ta không thèm gả cho người không thích mình đâu, tội gì chuốc lấy đau khổ chứ!"
A Liên thấy có lý nên gật đầu lia lịa.
Ở phủ Vương gia, sau khi tiễn Ngọc Mộ Dao về, Kỳ Từ vẫn giữ nguyên bộ dạng mất hồn mất vía.
Biên Trọng Hoa nhìn không nổi, thấy bốn bề vắng vẻ mới đưa tay nhéo mặt Kỳ Từ: "Quận chúa đi xa rồi, đừng nhớ mong nữa."
Mặt mũi Kỳ Từ tràn đầy ưu sầu, y ngẩng lên hỏi: "Biên Trọng Hoa, ánh mắt ta nhìn ngươi kỳ quái lắm sao?"