Chương 60: Sao lại chạy đến phòng người khác?
"Có người không chịu đến à?"
Trong phòng, Biên Trọng Hoa nghe Lục lão gia nói xong thì không khỏi nhíu mày.
Kỳ Từ ngồi một bên uống trà cũng dừng lại.
Lục lão gia lau mồ hôi lạnh, hắn vốn định đến tìm Biên Trọng Hoa bàn bạc, nào ngờ Vương gia cũng ở đây.
Rõ ràng phòng Vương gia rộng rãi thoải mái hơn nhiều, sao lại chạy đến đây? Chẳng lẽ y thích cách bài trí của phòng này?
"Biên đại nhân, nói thật với ngài thì người không chịu đến là một thư sinh không phải dân ở Lục gia trang, một năm trước vừa tới đây, nghe nói từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, sống trong rừng phía Nam, tính cách quái gở chẳng có bạn bè gì, hay là...."
Lục Nhân ấp úng, hắn muốn khuyên Biên Trọng Hoa cứ mặc kệ người kia nhưng lời này nói thế nào cũng không quá êm tai.
Biên Trọng Hoa gật đầu: "Ta biết rồi, làm phiền Lục lão gia."
Lục Nhân dè dặt hỏi: "Biên đại nhân, vậy bây giờ......"
Biên Trọng Hoa nói: "Chờ ta đi tìm người này tìm hiểu tình huống đã, ban đêm vẫn canh gác như cũ."
Lục Nhân yên tâm thở phào, rối rít cảm tạ Biên Trọng Hoa rồi ra khỏi phòng.
Kỳ Từ đặt chén trà lên bàn nói với Trọng Hoa: "Ta và ngươi đi tìm người này đi."
Biên Trọng Hoa nhíu mày: "Sao thế?"
Kỳ Từ do dự nửa ngày mới đáp, "Cảm thấy cảnh ngộ người này khá giống ta."
Biên Trọng Hoa hỏi: "Ngoại trừ mồ côi cha mẹ từ nhỏ sống một mình thì đâu còn chỗ nào giống nữa nhỉ?"
Kỳ Từ cười ngượng ngùng mân mê mép bàn, ánh mắt nhìn về phía Biên Trọng Hoa, thấy Biên Trọng Hoa đang nhìn mình thì lại vội vàng dời mắt đi: "Ta từng bị người khác nói số mệnh xui xẻo, mang lại vận rủi."
Lông mày Biên Trọng Hoa lập tức nhíu lại, ánh mắt lạnh lẽo, hàn khí cuồn cuộn: "Khi nào? Ai nói?"
Kỳ Từ cẩn thận nhớ lại, từ từ chìm vào hồi ức: "Chắc là năm ta mười hai tuổi, trong trấn có một kẻ lừa đảo tự xưng là đại tiên, bán phế liệu mà nói đó là pháp khí để lừa tiền người khác, khi đó mẹ ta bệnh nặng liệt giường, ta cắn răng cầm toàn bộ tiền bạc trong nhà tới chỗ kẻ lừa đảo kia mua đan dược chữa bách bệnh, nào ngờ mẹ ta uống xong vẫn qua đời."
Kỳ Từ dừng một chút tựa như rất khổ sở, ổn định lại cảm xúc mới nói tiếp: "Thế là ta vạch trần kẻ lừa đảo kia, kết quả vào ngày chôn cất mẹ ta thì hắn đến nói trong mạng ta có chữ sát, mệnh số xui xẻo sẽ khắc chết người chung quanh, nói mẹ ta đã bị ta khắc chết, nói ta hai mươi tuổi sẽ phải chết, sau đó hắt máu chó đen và tro giấy vàng vào người ta, khi đó còn nhỏ nên không hiểu gì, còn tưởng mẫu thân thật sự bị ta khắc chết, vừa khóc vừa chôn cất mẹ ta, sau đó một vị đại nương ở sát vách thấy ta toàn thân bẩn thỉu khóc lóc thảm thiết nên vội hỏi ta xảy ra chuyện gì, ngươi đoán xem sau đó thế nào?"
Biên Trọng Hoa siết tay thành quyền, nhíu mày hỏi: "Bọn họ xa lánh ngươi?"
Ngẫm lại cũng đúng, nếu không tại sao Kỳ Từ đang ở thành trấn mà lại dọn tới vùng ngoại ô, chắc không phải chỉ để tảo mộ chứ?
Cơn tức giận cuồn cuộn trong lồng ngực Biên Trọng Hoa, hắn chỉ hận không thể bắt kẻ lừa đảo nói hươu nói vượn kia chém thành muôn mảnh.
Nhưng Kỳ Từ cười với hắn rồi chậm rãi lắc đầu: "Bọn hắn không xa lánh ta mà đại nương kia gọi mấy hàng xóm bị lừa chạy tới thôn bên cạnh đánh kẻ lừa đảo kia một trận, mắng hắn đã gạt người lại còn ức hiếp trẻ con, sau đó trở về giúp ta chôn cất mẫu thân."
Lửa giận của Biên Trọng Hoa lập tức bị thay thế bằng kinh ngạc.
Kỳ Từ rũ mắt đan hai tay vào nhau rồi nói khẽ: "Ta nghĩ không phải ai cũng may mắn như ta, gặp được nhiều người tốt bụng như vậy, cho nên thấy người khó khăn có thể giúp đỡ thì cứ giúp thôi."
Biên Trọng Hoa nghĩ ngợi: "Vậy sau đó ngươi chuyển đến vùng ngoại ô là vì tin kẻ lừa đảo kia, thật sự cảm thấy mình mang đến vận rủi sao?"
Kỳ Từ kinh ngạc nhìn Biên Trọng Hoa, ngượng ngùng gãi mặt cười khan, "Thì ai biết được, lúc đó còn nhỏ, nghe nói ta có số khắc chết người nên bán tín bán nghi, hàng xóm láng giềng đều tốt như vậy, ta không muốn làm hại họ."
Biên Trọng Hoa thở dài lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, muốn mắng Kỳ Từ ngốc nhưng lại không nỡ, cuối cùng đưa tay xoa đầu y rồi đứng dậy nói: "Đi thôi, tới xem thử tình huống thư sinh kia thế nào."