Chương 7: Sao giải cổ cho ngươi mà ngược lại càng thảm hơn
Người kia đứng dậy, cực kỳ tự nhiên phủi ngói vỡ và gỗ vụn trên vai và vạt áo, sau đó ngẩng đầu cùng Tiền lão gia bốn mắt nhìn nhau.
Biên Trọng Hoa buông tay nhún vai nói: "Ngại quá, ta cũng không muốn xuất hiện thế này đâu nhưng bốn phía đều có người trông coi nên ta đành phải xuống từ nóc nhà thôi."
Vừa dứt lời, hắc khí tanh hôi bắn ra từ trên người Tiền lão gia bay thẳng đến mệnh môn của Biên Trọng Hoa: "Ngươi còn dám quay lại à, Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi xông vào! Đã thế thì đừng trách ta độc ác!"
Một thanh đao nhỏ bằng bạc từ trong ngực Biên Trọng Hoa vọt lên cao, ánh sáng bạc và hắc khí chạm vào nhau giằng co trong không trung.
Biên Trọng Hoa nói: "Không trách ngươi mà trách ta, hôm đó tối như bưng nên ta không nhìn kỹ, không ngờ mạng ngươi lớn thật, hôm nay ta ra ngoài thành ngẫm lại vẫn nên lấy yêu đan của ngươi để trừ hậu hoạ, kết quả trở lại xem, hắc! Ngươi thế mà chưa chết à?"
Tiền lão gia tức sùi bọt mép quát: "Ăn nói ngông cuồng! Đừng tưởng ngươi là ám hầu thì ta sẽ sợ ngươi, ngươi chẳng qua chỉ là con kiến nhỏ nhoi của triều đình, thật sự tưởng ta......"
Biên Trọng Hoa ngắt lời hắn: "Ngươi nói nhảm nhiều quá, đừng gào như quỷ được không? Chúng ta mau đánh đi, đánh xong ta còn phải tìm khách điếm ngủ một giấc nữa."
Nói xong thanh đao nhỏ hiện ra ánh sáng bạc đâm xuyên qua hắc khí, mang theo sát ý không hề che giấu lao thẳng vào ngực Tiền lão gia, Tiền lão gia chẳng chút hoang mang, ngưng tụ hắc khí thành bức tường che trước người.
Ai ngờ hắc khí lại chẳng có ích gì! Thanh đao dễ dàng xuyên qua, Tiền lão gia hoảng hốt nghiêng người trốn nhưng vẫn né không kịp, cánh tay bị chặt đứt một nửa, cánh tay vừa rơi xuống trong nháy mắt biến thành móng chuột.
Tiền lão gia ôm vết thương hét thảm một tiếng, bên ngoài vọng vào tiếng bước chân rầm rập, xem ra đám tay chân phát giác có chuyện không ổn nên vội vàng chạy đến.
"Sao, sao lại như vậy? Không thể, không thể nào." Tiền lão gia ngẩng đầu, đột nhiên trông thấy vai trái Biên Trọng Hoa phát sáng rồi hiện ra một bức tranh Giao Long Đồ Đằng.
Tiền lão gia bỗng dưng phản ứng kịp, hoảng sợ vừa bò vừa chạy lảo đảo ra ngoài, giọng nói cũng thay đổi: "Ngươi là Quỷ Sát Sứ! Quỷ Sát Sứ sao lại tới nơi này! Sao có thể!"
Nhưng Biên Trọng Hoa không cho hắn cơ hội chạy trốn mà vung ống tay áo lên, lưỡi đao bạc liền đâm vào lồng ngực Tiền lão gia rồi rạch thẳng xuống, trực tiếp mổ banh ngực hắn, Tiền lão gia gào lên thê thảm, biến thành một con chuột khổng lồ bốc lên hắc khí ngã xuống, Biên Trọng Hoa tiến lên mấy bước lấy ra một viên yêu đan dính máu đen từ trong thi thể rồi bóp nhẹ, yêu đan vỡ nát.
Cửa phòng đột ngột bị phá tan, mười mấy tên tay chân xông vào, đến khi thấy tình huống trước mắt thì lại ngẩn ra, hai mặt nhìn nhau chẳng biết làm sao.
Biên Trọng Hoa mặc kệ bọn hắn, đi đến cạnh giường hỏi: "Có duyên nhỉ? Sao giải mị độc cổ cho ngươi mà ngược lại càng thảm hơn thế này?"
Kỳ Từ nhìn Biên Trọng Hoa, nói một cách yếu ớt: "Kể ra dài dòng lắm."
Bỗng nhiên một tiếng rú vang lên trong phòng.
Tú bà che miệng nhìn xác chuột bự trên mặt đất kêu thảm, Biên Trọng Hoa mỉm cười đi về phía tú bà: "Hôm qua gặp ngươi đã cảm thấy ngươi toàn thân tà khí, ta còn buồn bực, rõ ràng là người mà sao lại có sát khí nặng như vậy, hôm nay sang trấn bên cạnh hỏi thăm mới biết ngươi và con chuột yêu này cùng nhau làm chuyện gì."
Tú bà sai đám tay chân bên cạnh: "Còn đứng đó làm gì!! Bắt hắn lại!"
Bốn bề vắng lặng, tú bà quay đầu lại mới phát hiện trên cổ mỗi tên đều treo một thanh đao bạc, đám tay chân cứng người không dám động đậy dù chỉ một chút.
Tú bà xoay người muốn chạy, ai ngờ vừa quay đầu đã thấy Biên Trọng Hoa đứng ngay phía sau.
Biên Trọng Hoa bóp cổ tú bà rồi đè nghiến mụ lên vách tường.
Tú bà hung hăng cào cổ tay hắn, giãy dụa thét lên: "Ngươi không thể gϊếŧ ta! Không thể gϊếŧ ta! Ngươi là ám hầu, ta là người, ngươi chỉ có thể gϊếŧ yêu quái, ngươi chỉ có thể trừ yêu quái mà thôi!!!"
Biên Trọng Hoa cong mắt cười, tay còn lại xuyên qua lồng ngực tú bà moi tim ra.
Cảnh tượng kia quá đáng sợ, có gã tay chân kêu lên thảm thiết rồi trợn trắng mắt ngất đi.
Biên Trọng Hoa nhìn cục thịt đẫm máu trong tay nói: "Thật kỳ quái, tim của ngươi cũng đỏ chứ không phải đen, sao lại có thể cùng yêu quái gϊếŧ hại mấy chục đứa trẻ được chứ?"
Khi hắn nói chuyện, mấy lưỡi đao bạc trên cổ đám tay chân đều lui ra hợp thành một thanh đao rồi trở lại trong ngực Biên Trọng Hoa, lũ tay chân cũng chỉ là người thường, chỉ giỏi đe dọa tiểu quan và cô nương trong thanh lâu, gặp chuyện này thì lại sợ đến tè ra quần, vội vàng bỏ chạy thoát thân.
Biên Trọng Hoa buông xác tú bà ra, cầm nước trà trên bàn rửa sạch hai tay rồi hất đổ ngọn nến xuống đất, lửa bùng lên đốt cháy bàn gỗ, Biên Trọng Hoa đi tới cửa vòng tay lên miệng hét to: "Hoả hoạn rồi hoả hoạn rồi! Chạy mau!"
Bên ngoài nhất thời hỗn loạn tưng bừng, khách làng chơi quần áo lộn xộn từ mấy phòng bên cạnh vọt ra, đua nhau chạy xuống lầu.
Biên Trọng Hoa trở lại, đạp trên lửa cháy hừng hực đi đến cạnh giường, lúc này mới phát hiện Kỳ Từ đã hôn mê bất tỉnh vì mất máu quá nhiều.
"Có duyên có duyên." Biên Trọng Hoa vừa nói vừa bế Kỳ Từ lên, hát khe khẽ rồi đi ra khỏi phòng.