Chương 77: Tội gì tình thâm không lộ, tương tư đầy tay áo
Kỳ Từ bị đau giật tay ra, lúc này Biên Trọng Hoa mới lấy lại tinh thần, khẽ a một tiếng rồi vội vàng nói: "Xin lỗi, ta....."
Nửa câu sau không nói nên lời.
"Không sao, ngươi cứ vào đi, ta về trước." Kỳ Từ mỉm cười vẫy tay rồi đi về hướng khách điếm.
Kỳ Từ chỉ muốn nhanh chóng rời xa nơi này nên cúi đầu bước vội ra khỏi hẻm nhỏ, nhưng cảnh tượng Biên Trọng Hoa bị một đám oanh oanh yến yến vây quanh cứ hiện lên trong đầu khiến y đau lòng khổ sở, ngay cả hít thở cũng khó nhọc, bất giác đứng lại rồi phiền muộn đấm ngực.
"Sao thế, đau ngực à?"
Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, Kỳ Từ giật nảy mình, quay lại phát hiện Biên Trọng Hoa đang đứng sau lưng.
"Sao, sao ngươi không đi?" Kỳ Từ lắp bắp.
Biên Trọng Hoa bất đắc dĩ nói: "Uổng công ta liếc mắt ra hiệu cho ngươi nửa ngày mà ngươi chẳng nhận ra gì cả."
"Hả?" Kỳ Từ ngây ngốc.
"Dù ngươi không hiểu ý ta nhưng cũng không cảm thấy chỗ kia quái dị lắm sao?" Biên Trọng Hoa hỏi.
"Quái, quái dị?"
"Khoan nói đến việc không thu ngân lượng, chỉ riêng các nữ tử đều nghiêng nước nghiêng thành cũng đủ quái dị rồi." Biên Trọng Hoa nói.
Lúc nãy Kỳ Từ chỉ một lòng để ý Biên Trọng Hoa nên đâu chú ý tới những điều này, giờ nghĩ lại mới thấy thật sự kỳ quái.
"Trên người nữ tử mặc y phục đỏ tía có yêu khí rất nặng." Biên Trọng Hoa nói ra lý do lúc nãy mình muốn vào ngồi một lát.
"Thì ra là vậy!" Kỳ Từ bừng tỉnh đại ngộ, "Vậy giờ phải làm sao?"
"Chúng ta đã đi rồi, nếu vào lại thì sẽ khiến các nàng hoài nghi, thôi về khách điếm trước đi." Biên Trọng Hoa cười ôn hòa.
Kỳ Từ lập tức ảo não vì mình không phát giác được điều này, hoàn toàn không chú ý ánh mắt Biên Trọng Hoa nhìn mình trở nên thâm trầm, trong con ngươi đen nhánh đã mất đi ý cười, Biên Trọng Hoa vừa đi với Kỳ Từ về khách điếm vừa tỏ vẻ hờ hững hỏi: "Lúc nãy ngươi nói mình có người trong lòng, bị từ chối rồi à?"
Kỳ Từ khựng lại rồi ngập ngừng giây lát, sau đó kiên định lắc đầu với Biên Trọng Hoa: "Không phải từ chối."
Trong lòng y có một thanh âm đang kêu gào hò hét: Nếu Biên Trọng Hoa hỏi người trong lòng y là ai thì y sẽ nói ra!
Được ăn cả ngã về không, bất chấp hậu quả!
Kỳ Từ lấy hết can đảm hạ quyết tâm, vì khẩn trương và bất an mà hai tay nắm chặt đến nỗi xương ngón tay run rẩy đau nhức.
Biên Trọng Hoa cũng vì câu trả lời của Kỳ Từ mà khựng lại, chẳng biết có phải Kỳ Từ bị ảo giác hay không mà y cảm thấy Biên Trọng Hoa có vẻ bồn chồn, giống như không cam lòng, lại giống như bất an.
Nhưng Biên Trọng Hoa vẫn không hỏi thêm.
Nỗi xúc động tràn ngập trong lòng Kỳ Từ cũng dần nguội đi, bắt đầu suy nghĩ lung tung: Kỳ thật Biên Trọng Hoa cũng chẳng để ý đến tâm tư của mình, mình quá tự tin rồi.
Hai người lặng lẽ về khách điếm, vì không còn sớm nên từ biệt nhau rồi ai về phòng nấy.
Kỳ Từ sợ bị Biên Trọng Hoa phát hiện khác thường nên cố nén cảm xúc hụt hẫng chúc Biên Trọng Hoa ngủ ngon rồi vội vàng đi về phòng mình.
"Khoan đã." Biên Trọng Hoa đột nhiên gọi y lại.
Kỳ Từ dừng bước, quay đầu nghi hoặc nhìn Biên Trọng Hoa.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, thăm dò lẫn nhau, cùng luống cuống, cùng hoảng sợ, sợ đi tới thêm nửa bước thì sẽ không còn như xưa, rốt cuộc Biên Trọng Hoa mở miệng trước: "Ngươi, ngươi thích......"
Kỳ Từ bỗng dưng nín thở, tim đập như trống, toàn thân căng cứng, ý nghĩ kia lại dâng trào cuồn cuộn trong lòng, kêu gào ầm ĩ: Nếu hắn hỏi thì mình sẽ nói!
"Ngươi, ngươi thích......"Biên Trọng Hoa do dự nửa ngày, cuối cùng thở dài một hơi, "Ngươi thích bánh gạo không? Lúc nãy ta thấy trên đường có bán, sáng mai mua một ít nếm thử nhé?"
Kỳ Từ: "......"
Biên Trọng Hoa: "......"
Kỳ Từ nói: "Ngươi nghĩ có ngon không?"
Biên Trọng Hoa ngẩn người rồi nói: "Bánh gạo ở hẻm Đông kinh thành mùi vị không tệ, chẳng biết ở đây ra sao nữa."
Kỳ Từ nói: "Vậy sáng mai ăn thử đi."
Ánh mắt bồn chồn của Biên Trọng Hoa bỗng nhiên trầm xuống, hắn tự hỏi mình tội gì tình thâm không lộ, tương tư đầy tay áo? Sợ gì được ăn cả ngã về không, đập nồi dìm thuyền?
Biên Trọng Hoa hít sâu một hơi rồi nhếch miệng cười hỏi Kỳ Từ: "Vết thương của ngươi sao rồi?"
"Vết thương?" Kỳ Từ vô thức sờ lên trán còn quấn vải trắng, "Không còn đáng ngại nữa."
"Nghe nói cách thành này mấy chục dặm có thôn Hạnh Hoa, vì trong thôn nhà nào cũng cất rượu nên rất nổi tiếng, đêm mai chúng ta sẽ đi ngang qua đó, chi bằng dừng lại nghỉ chân rồi nhân tiện nếm thử rượu ngon nhé?" Biên Trọng Hoa cong mắt nhìn y, "Đúng lúc ta có chuyện muốn nói với ngươi."
"Được thôi." Mặc dù chẳng hiểu gì nhưng Kỳ Từ vẫn vội vàng đồng ý.
Hai người lại từ biệt rồi về phòng mình.
Khi ở một mình luôn có ngàn vạn suy nghĩ hỗn loạn, vừa nhớ lại lúc hỏi Kỳ Từ có người trong lòng thật không thì y gật đầu kiên định, Biên Trọng Hoa đã thấy trong lòng phiền muộn.
Mỗi lần hắn phiền muộn thì sẽ kiếm chuyện làm.
Nhưng đêm hôm khuya khoắt chẳng có chuyện gì để hắn bận bịu.
Thế là Biên Trọng Hoa liền ra ngoài kiếm chuyện làm.
Bóng đêm tĩnh mịch, ánh trăng chiếu sáng con đường lát đá xanh, Biên Trọng Hoa lại đi vào hẻm nhỏ kia, không khỏi nhíu mày.
Vẫn là toà nhà đó nhưng lặng ngắt như tờ, không thấy một bóng người, đèn lồng treo hai bên mái hiên trước cổng sơn son hiện ra ánh sáng yếu ớt, từ xa nhìn lại chỉ thấy lạnh lẽo.
Cổng lớn mở rộng, bên trong tối đen như muốn nuốt chửng mọi thứ.
Biên Trọng Hoa vừa đi vào trong vừa cười nói: "Đây rốt cuộc là chào đón hay không chào đón đây?"
Hắn vừa bước vào nhà thì hai cánh cổng sơn son đột ngột đóng ập lại, nến đỏ chung quanh bỗng dưng thắp sáng, Biên Trọng Hoa thấy mình đứng trong một gian phòng trống rỗng, đối diện có một cánh cửa gỗ khắc hoa.
Bốn phía bỗng nhiên truyền đến giọng nữ mềm mại lúc xa lúc gần, quanh quẩn bên tai không dứt.
Biên Trọng Hoa lấy lưỡi đao bạc từ trong tay áo ra ngắm nghía, ung dung nói: "Không ngờ cô nương lại thẹn thùng đến thế, không muốn ra gặp một lần sao?"
Theo sau tiếng cười đầy mê hoặc là một thanh âm trong trẻo: "Ngươi và ta không oán không thù, ta cũng chưa từng gϊếŧ hại ai mà chỉ dừng chân ở đây, lấy du͙ƈ vọиɠ của người khác đổi lấy dương khí để ta tu luyện, cớ gì lại tìm ta gây phiền phức?"
"Cô nương trách oan ta rồi." Biên Trọng Hoa hờ hững nói, "Ta nói muốn tìm cô nương gây phiền phức lúc nào?"
"Vậy lần này ngươi tới vì mục đích gì?"
"Ở chỗ cô nương ngửi thấy Nhiên Tình Tiêu Hồn Hương, trước đây có người bạn vì ta mà hao tổn một cây nên lần này đến để xin cô nương một cây trả lại hắn thôi." Biên Trọng Hoa cười nói.
Biên Trọng Hoa vừa dứt lời thì tiếng cười lanh lảnh kia lại vang lên: "Đã vậy chắc công tử cũng biết hương này của ta cực kỳ quý hiếm, nếu công tử muốn lấy thì đẩy cánh cửa gỗ trước mặt ngươi ra, nhưng ta cũng tốt bụng khuyên công tử một câu, thứ đằng sau cửa gỗ này không chỉ đơn giản lấy dương khí mà có thể sẽ lấy mạng người đấy."
Biên Trọng Hoa chẳng chút do dự mỉm cười đẩy cửa vào.