Chương 78: Chỉ cần hơi động tình thì sẽ vĩnh viễn bị giam cầm ở đây
Quang cảnh sau cửa quả thực khiến người ta kinh ngạc.
Đình đài hiên tạ, ánh trăng hồ sen, trăng sáng nhô cao, bên tai văng vẳng tiếng đàn du dương thánh thót.
Biên Trọng Hoa không còn ở trong tòa nhà nữa.
Biên Trọng Hoa hứng thú nhướn mày lần theo tiếng đàn, vòng qua hành lang đập vào mắt là hồ sen thấp thoáng bóng hạc, mái đình bát giác như cánh chim.
Trong đình có cô nương ngồi gảy đàn, đôi mắt đẹp đong đầy ý cười, thấy Biên Trọng Hoa chầm chậm đi vào đình thì cười nói: "Công tử, mời ngồi."
"Ngồi thì khỏi đi, xin cô nương chỉ cho ta đường ra ngoài." Biên Trọng Hoa cười nói.
Cô nương kia nhẹ nhàng gảy đàn rồi hỏi: "Công tử cần gì vội vã như vậy? Chẳng lẽ có người đang chờ công tử sao?"
Biên Trọng Hoa lắc đầu: "Chẳng ai chờ ta cả."
"Đã không có ai chờ công tử thì chi bằng đối ẩm với ta một chén rồi hãy đi nhé?"
Ngoài đình vọng đến tiếng thiếu niên trong trẻo, Biên Trọng Hoa ngước mắt nhìn thấy một thiếu niên áo trắng cầm hai vò rượu đi tới, dáng vẻ thiếu niên kia nhìn từ xa thì tiêu sái tuấn dật, nhìn gần thì trên mặt lại có một tia tuấn tiếu mị hoặc.
Thiếu niên áo trắng kia đi đến trước mặt Biên Trọng Hoa nhét vò rượu vào tay hắn, vô cùng tự nhiên cụng vò với hắn: "Này, rượu ngon đấy, không nếm thử chẳng phải đáng tiếc lắm sao."
Biên Trọng Hoa nhìn ra sau lưng thiếu niên, nữ tử đánh đàn trong đình đã biến mất từ lúc nào, chỉ còn mình hắn và thiếu niên áo trắng.
"Ngươi nhìn gì thế?" Thiếu niên áo trắng bỗng nhiên chồm tới gần, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Biên Trọng Hoa lui lại rồi cười nói: "Dù sao cũng không phải nhìn ngươi."
Thiếu niên không tức giận mà lắc lắc vò rượu trong tay hỏi: "Uống không?"
Biên Trọng Hoa từ chối: "Không uống, tửu lượng ta không cao, sợ lát nữa sẽ hù dọa ngươi."
"Thế à?" Thiếu niên ngồi xuống lan can trong đình, gác lên một chân cười nói, "Ngươi nói vậy làm ta rất hiếu kỳ đấy."
"Ừ, vậy ngươi hiếu kỳ tiếp đi, thứ lỗi ta không nán lại nữa." Biên Trọng Hoa lạnh nhạt nói rồi đứng dậy đi ra khỏi đình.
"Ngươi quá đề cao mình rồi." Thiếu niên nhìn theo bóng lưng Biên Trọng Hoa rời đi, trong giọng nói mang theo vẻ tự tin, y khẳng định, "Mọi người trên đời này đều có thất tình lục dục, chỉ cần ngươi nảy sinh một ý niệm thì sẽ không ra khỏi đây được đâu."
Biên Trọng Hoa không để ý tới y mà đi tới cánh cửa gỗ kia, ngoại trừ mỉm cười châm chọc thì thiếu niên cũng không ngăn cản, Biên Trọng Hoa biết không đơn giản như vậy nhưng chẳng sợ hãi gì mà đẩy cửa gỗ đi vào.
Lại là một huyễn cảnh khác.
Nhưng huyễn cảnh này lại khiến Biên Trọng Hoa thấy khá quen.
Bóng người lắc lư biến ảo quỷ dị ngoài phòng, thỉnh thoảng còn vọng đến tiếng cười, trong phòng lại yên tĩnh đến đáng sợ, trên bàn khói hương bảng lảng tỏa ra mùi hương ngọt nồng, trong phòng còn có một chiếc giường phủ lụa đỏ khiến người ta miên man bất định.
Trên giường có một người, người kia khó nhọc ngẩng đầu lên nhìn Biên Trọng Hoa.
Biên Trọng Hoa lập tức nín thở, bỗng dưng hiểu ra tại sao mình lại cảm thấy chỗ này nhìn rất quen.
Đây là thanh lâu mà hắn và Kỳ Từ gặp nhau lần đầu.
Kỳ Từ trên giường hình như không ổn lắm.
Áo quần rách rưới của y không che được toàn thân, tóc đen xõa ra, hai mắt đỏ hoe, trên cổ, cánh tay và chân toàn vết bầm tím thảm không nỡ nhìn, nửa bên mặt sưng vù, tiếng thở yếu ớt.
"Đau quá." Kỳ Từ tuyệt vọng nghẹn ngào.
Đầu Biên Trọng Hoa ong lên, vô thức chạy tới, chỉ mới hai bước đã vội vàng ngừng lại.
Nhưng tiếng cười nhạo chẳng chút lưu tình vang vọng bên tai hắn: "Ngươi thấy chưa, ta đã nói ngươi quá đề cao mình mà! Không thể thoát khỏi tình ái thì ngươi chỉ có thể là tù nhân mà thôi! Ha ha ha! Ngươi chịu bị giam ở đây cả đời đi!"
Tiếng cười càn rỡ quanh quẩn bên tai, nụ cười trên mặt Biên Trọng Hoa cũng tắt ngấm nhưng hắn không hề nao núng khi lâm vào hiểm cảnh, thở dài một hơi rồi chậm rãi đi đến bên giường, nửa quỳ xuống kéo chăn che khuất thân thể đầy thương tích của "Kỳ Từ".
Biên Trọng Hoa nói khẽ: "Ta quả thật đã đánh giá mình quá cao, ta đoán trong huyễn cảnh sẽ là hình dạng của ngươi nên đã chuẩn bị tinh thần xem như không thấy, nhưng thấy bộ dạng này của ngươi, dù biết rõ là huyễn cảnh mà vẫn kinh sợ."
Nói xong Biên Trọng Hoa chậm rãi rút lưỡi đao bạc từ trong tay áo biến thành kiếm mỏng, gằn từng chữ: "Nhưng điều này đã nhắc nhở ta còn có lời muốn nói với ngươi, sao có thể bị giam cầm trong hư vô này được."
Vừa dứt lời Biên Trọng Hoa đột ngột đâm kiếm xuyên qua ngực "Kỳ Từ" trên giường! Ánh sáng bạc lóa mắt lập tức hiện ra từ lưỡi kiếm, tiếng cười bên tai trong nháy mắt biến thành tiếng thét thê lương, hình giao long trên vai phải Biên Trọng Hoa tỏa ra ánh sáng đỏ như máu, gian phòng cũng bắt đầu méo mó!
Người trên giường rú lên thảm thiết, tứ chi vặn vẹo dần biến thành một đống bùn đen, ánh sáng bạc từ lưỡi kiếm quấn lên Biên Trọng Hoa, hắn điềm tĩnh rút ra kiếm mỏng, ngay khoảnh khắc đó chung quanh yên tĩnh trở lại.
Không có giường, không có bóng ma, không có ai khác.
Biên Trọng Hoa lại về tới lầu các trống rỗng ban đầu, hắn hờ hững dùng ngón tay vuốt nhẹ lưỡi kiếm, vừa ngước mắt liền trông thấy cô nương mặc y phục màu đỏ tía đứng trước mặt.
Cô nương kia trừng mắt nhìn Biên Trọng Hoa, bả vai khẽ run, trong mắt tràn ngập khó tin và bàng hoàng.
Biên Trọng Hoa tưởng nàng bị mình dọa sợ, nghĩ thầm mị yêu này đúng là không làm hại mạng người, mình cũng không cần tìm nàng gây rắc rối nên định lấy hương xong sẽ đi, Biên Trọng Hoa đang định mở miệng thì chợt thấy mị yêu kia đột nhiên quỳ xuống!
Biên Trọng Hoa sửng sốt: "Ngươi không cần làm thế đâu."
Mị yêu lắc đầu phất nhẹ ống tay áo, một loạt hộp gỗ xuất hiện trên mặt đất, mị yêu đưa tay mở ra, bên trong đều là Nhiên Tình Tiêu Hồn Hương, mị yêu nói khẽ: "Đây là Nhiên Tình Tiêu Hồn Hương ta luyện chế được mấy ngàn năm qua, Trọng Hoa đại nhân đã cần thì xin tặng ngài hết."
Biên Trọng Hoa nhíu mày: "Sao ngươi biết tên ta?"
Mị yêu không đáp mà chỉ nói: "Trọng Hoa đại nhân, bây giờ ý thức của ngài vẫn còn hỗn độn nhưng tứ hung đã thoát khỏi phong ấn, xin Trọng Hoa đại nhân nhất định phải cẩn thận một chút, chúng ta sẽ đợi ngày ba hồn của đại nhân trở về thân thể."
Dứt lời mị yêu cúi người hành lễ, sau đó biến mất trong màn đêm cùng với một cơn gió, để lại mớ hộp gỗ dưới đất và Biên Trọng Hoa lòng đầy nghi ngờ.
Sáng sớm hôm sau đoàn người chuẩn bị xuất phát, rời khỏi thành trấn lại một ngày đi đường miệt mài.
Đang đi thì chợt có bồ câu đưa thư cho Biên Trọng Hoa, Biên Trọng Hoa gỡ lá thư trên chân bồ câu, là thư của Lý quốc sư: Trước tiên thông báo linh cữu Kỳ Như Lan đã tới kinh thành, sau đó nói gần đây có nhiều yêu ma tác quái hết sức khác thường, bảo Biên Trọng Hoa hộ tống Vương gia cấp tốc về kinh.
Biên Trọng Hoa nhớ tới những chuyện loạn thất bát tao xảy ra dọc đường đột nhiên cảm thấy bất an nên thúc giục đám người tăng tốc, vốn định buổi tối mới đến thôn Hạnh Hoa mà giữa trưa đã tới.
Vất vả nửa ngày đường, đám người vừa khát vừa mệt, Biên Trọng Hoa cũng biết không thể gấp gáp nên bảo họ ở đây nghỉ ngơi một hồi, ăn cơm xong lại tiếp tục lên đường.
Muốn dừng lại phải xin chỉ thị của Vương gia.
Kết quả Biên Trọng Hoa phát giác Kỳ Từ lại ngủ thiếp đi trong xe ngựa, gọi mấy lần mới tỉnh lại.
Biên Trọng Hoa biết Kỳ Từ không phải người thích ngủ, thấy mấy ngày nay y luôn mê man thì không khỏi cảm thấy kỳ quái, lo lắng hỏi: "Tối qua ngủ không ngon à?" Kỳ Từ lắc đầu, cũng tỏ vẻ khó hiểu: "Ngủ rất ngon nhưng không hiểu sao dạo này cứ hay buồn ngủ, hơn nữa còn mơ đi mơ lại một cảnh."
Biên Trọng Hoa: "Ồ? Mơ thấy gì?"
Kỳ Từ cẩn thận nhớ lại: "Cứ mơ thấy ta ở dưới đáy hồ màu xanh tối tăm, không thấy rõ bất cứ thứ gì, cũng không cảm giác được gì, lẻ loi trơ trọi một mình."
Biên Trọng Hoa giật mình, đang định nói tiếp thì đoàn người đột nhiên dừng lại.
Thì ra ám hầu phía trước dò đường vào thôn bảo đám người dừng lại.
Biên Trọng Hoa muốn hỏi chuyện gì xảy ra thì ám hầu cưỡi ngựa đi trước vội vã chạy đến, ôm quyền thi lễ rồi nói: "Biên đại nhân, thôn này hình như có gì đó không ổn lắm."