Chương 8: Sao hôm đó ngươi lại hôn ta?
Kỳ Từ bị đói mới tỉnh lại.
Y mở mắt ra, trước mặt đều là khung cảnh xa lạ, xà gỗ trên nóc giường không có hoa văn trang trí, chăn đệm gối đầu cũng lạ, trong không khí chẳng còn mùi hương ngột ngạt ở thanh lâu khiến người ta bứt rứt mà là mùi thơm của bánh bao làm bụng y kêu vang.
Kỳ Từ vừa quay đầu liền trông thấy Biên Trọng Hoa đang ăn bánh bao, thấy Kỳ Từ tỉnh lại thì chẳng chút do dự nuốt trọn cái bánh bao cuối cùng đang cầm trên tay, sau đó vội vàng lấy tay che quai hàm.
Kỳ Từ: "......"
Biên Trọng Hoa nhai xong nuốt xuống rồi nói: "Đừng nhìn ta như vậy, ngươi đói thì lát nữa chúng ta lại đi mua, ta cũng chưa ăn no đâu."
Kỳ Từ giơ tay lên nhìn dải lụa trắng quấn trên bàn tay, vết thương đã được bó thuốc vừa tê vừa đau giống như có người lấy dao bén rạch lên tay, mấy chỗ bầm trên người Kỳ Từ đều được bôi thuốc lưu thông máu nên hơi nóng, tỏa ra mùi bạc hà và gừng khô.
Kỳ Từ nhìn về phía Biên Trọng Hoa, đang định cám ơn thì Biên Trọng Hoa đã chặn trước: "Không cần cám ơn, ngươi và ta có duyên, nói không chừng là từ kiếp trước rồi."
Kỳ Từ dừng một chút rồi vẫn kiên quyết nói cám ơn, sau đó muốn ngồi dậy xuống giường, ai ngờ tay phải vừa chống lên thì đột nhiên cảm thấy đau thấu tim, Kỳ Từ nhíu mày, nửa người trên lại ngã xuống giường.
Biên Trọng Hoa đến cạnh giường đỡ Kỳ Từ ngồi dậy rồi nắn xương cổ tay phải của Kỳ Từ, sau đó khẳng định: "Trật khớp rồi."
Trong lòng Kỳ Từ chợt hiểu ra đây là vết thương do bị tiểu quan kia đẩy từ trên cây liễu xuống.
"Nào nào nào." Biên Trọng Hoa ngồi bên giường nắm chặt cổ tay Kỳ Từ, trên mặt đầy ý cười, "Cho ngươi xem đại pháp bó xương chữa thương của ta, già trẻ không gạt! Cam đoan chữa thành liệt luôn! Trị không tàn không lấy tiền! Nếu chữa khỏi thì ta sẽ trả tiền lại cho ngươi!"
Kỳ Từ: "Cái quái gì thế???"
Vừa dứt lời, cổ tay vang lên một tiếng "rắc" khe khẽ.
Một tiếng rú thảm thiết vang dội đất trời, ông cụ đang phơi nắng uống trà ngoài khách điếm giật mình hất đổ nước trà lên người.
Hơn nửa ngày Kỳ Từ mới bớt đau, vẫy vẫy tay đúng là không đau nữa, y duỗi tay đến trước mặt Biên Trọng Hoa: "Ngươi chữa khỏi rồi! Đưa tiền đây!!"
Biên Trọng Hoa vui vẻ cười to, đôi mắt ôn nhuận như nước, tiện tay lấy từ trong ngực ra một đồng xu đưa cho Kỳ Từ.
Một đồng xu chẳng mua được gì cả.
Kỳ Từ nhận lấy đồng xu cẩn thận nhét vào ngực, giấu kỹ trong người rồi ngẩng lên hỏi: "Ngươi đem ta ra khỏi thanh lâu liệu có ai tìm ngươi gây phiền phức không?"
"Tìm ta gây phiền phức?" Biên Trọng Hoa bật cười, hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Nhắc tới thanh lâu, ta vẫn nên làm người tốt đến cùng đi, hai ngày nữa lại về báo cáo sau vậy."
-
Sự đời như kịch, thanh lâu trong thành đêm đêm ca hát, ngày ngày xa hoa chỉ trong vòng một đêm đã bị cháy rụi, ngọn lửa nuốt chửng cả tòa nhà, nơi này vốn phồn hoa như mộng giờ chỉ còn là tàn tích hoang phế cùng với tiếng thổn thức.
Trong khi mọi người đang bàn tán ầm ĩ về chuyện này thì bên cạnh thanh lâu cũ đột nhiên mở ra một sạp hàng nhỏ.
Chủ sạp là một thanh niên có đôi mắt sáng như sao, khí thế bất phàm.
Chỉ là chủ sạp này thấy người nào thì câu đầu tiên đều là: "Đại ca muốn giải cổ không? Cổ gì cũng giải được, giá một lượng bạc, già trẻ không gạt!"
Sạp hàng mở hơn nửa ngày rốt cuộc cũng có người đến hỏi thăm, là một cô nương che mặt cúi đầu hỏi nhỏ: "Mị độc cổ có giải được không?"
Biên Trọng Hoa cười nói: "Được chứ!"
Kỳ Từ ngồi bên cạnh đột nhiên hiểu ra Biên Trọng Hoa nói làm người tốt đến cùng là có ý gì.
Y vừa nhớ tới hôm đó Biên Trọng Hoa giải cổ cho mình thì hai mắt trừng to, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Biên Trọng Hoa và cô nương kia.
Nhưng Biên Trọng Hoa cũng không làm hành động kỳ quái gì mà chỉ lấy đao bạc trong ngực ra, biến đao thành bút lông chấm vào chu sa rồi tô tô vẽ vẽ lên lá bùa màu vàng, sau đó mỉm cười đưa cho cô nương che mặt: "Đốt thành tro rồi pha nước uống, khi nào phun ra máu đen thì đã giải cổ thành công."
Cô nương cúi đầu cám ơn, trả bạc rồi lấy bùa vội vàng rời đi.
Biên Trọng Hoa quay lại thấy mắt Kỳ Từ trừng to như sắp lọt ra khỏi tròng, hắn hỏi: "Sao thế? Gặp quỷ à?"
Kỳ Từ hỏi lại: "Rõ ràng ngươi có cách giải cổ này mà sao hôm đó lại hôn ta?"