Nghe được những lời này, thần sắc Lý Minh vẫn bình thường. Ông nhìn Bùi Văn Tuyên đang quỳ trên đất, như đã sớm dự đoán được song vẫn mở miệng hỏi, “Bùi ái khanh có ý gì? Khanh là mệnh quan triều đình, sao có người lại muốn giết khanh?”
“Bệ hạ”, Bùi Văn Tuyên vẫn quỳ trên đất, tựa như rất bi phẫn, “Nếu Bệ hạ đã biết được chuyện thần cứu Công chúa Bình Lạc đêm qua, vậy hoàn cảnh khốn khó của vi thần, Bệ hạ đã ít nhiều hiểu được”
“Hoàn cảnh khốn khó?”, Lý Minh đi đến hòn đá bên cạnh, phủi sạch bụi đất rồi chầm chậm ngồi xuống, “Khanh không cần sợ, cứ nói đi”
“Hôm qua, trên đường về kinh, thần thấy có một nhóm binh mã vội vã chạy qua. Nhóm người đó nói thầm với nhau về chuyện đại loại như uy hiếp Công chúa. Vi thần cảm thấy bất an nên cho người hầu đến phủ Thái tử cầu cứu còn bản thân âm thầm đuổi theo bọn chúng đề phòng bất trắc”
“Ừ”, Lý Minh đáp một tiếng, những chuyện này đều là thật, đêm qua ông đã cho người tra rõ. Ông nhàn nhạt hỏi, “Sau đó thì sao?”
“Vi thần đuổi theo bọn chúng, nhìn bộ dáng của chúng rõ ràng là người hầu của nhà nào đó đang mặc quần áo thường dân, giả dạng sơn tặc. Vi thần biết chuyện không ổn nên đã làm vài cái bẫy trên đường, mong vào thời khắc quan trọng có thể giúp đỡ Công chúa”
“Khanh thật sự rất thông minh”, Lý Minh bật cười, “Mấy hòn đá mảnh gỗ kia, là chính tay khanh làm sao?”
Nghe thế, Bùi Văn Tuyên liền biết Lý Minh sớm đã tra rõ ràng chuyện đêm qua, e rằng những dấu vết còn sót lại, ông cũng đã tìm hiểu kĩ càng.
Kiếp trước Bùi Văn Tuyên từng hầu hạ bên cạnh Lý Minh một năm ròng nên tính cách của ông hắn nắm rõ trong lòng bàn tay. Lý Minh đa nghi nhạy cảm, chuyện gì cũng cần tra xét từ nhiều phía. Vì thế sau khi sắp xếp câu chữ xong Bùi Văn Tuyên mới tiếp tục kể, “Vâng! Lúc ấy vi thần nằm đợi bên đường, không bao lâu sau đã thấy bọn sơn tặc đuổi theo Công chúa đang được ám vệ hộ giá. Chính vào thời khắc then chốt ấy, thần đã dùng những cái bẫy kia cứu Người. Không ngờ đến những hòn đá ấy lại bay vào đầu khiến Công chúa bất tỉnh. Tiếp đến thần âm thầm mang Công chúa lẩn trốn và thả ngựa chạy đi để đánh lạc hướng một vài tên. Qua vài phút, khi thần còn đang nằm trong bãi lau sậy, có một người đuổi đến, mắng bọn sơn tặc vô dụng, ngay cả Công chúa cũng không bắt được, lần này Công chúa còn chẳng gặp được gã, sao có thể chiếm được trái tim của Người?”
Lý Minh nghe Bùi Văn Tuyên nói thế cười trầm một tiếng, “Mấy người trẻ tuổi các khanh, tâm tư thật sự quá phức tạp”. Nói rồi, Lý Minh nâng mắt nhìn Bùi Văn Tuyên, “Là Dương Tuyền sao?”
Bùi Văn Tuyên mím môi, thấp giọng đáp, “Vâng”
“Trong lòng vi thần vô cùng hoảng sợ, thần cõng Công chúa chạy đi không màng phương hướng. Đến lúc Công chúa tỉnh lại, thần có thương lượng cùng Người. Công chúa bảo mình không hề hay biết chuyện này nên chúng thần cũng không nói gì thêm. Sáng sớm hôm nay, cả thần và Công chúa đều được giải cứu, Hoàng hậu triệu thần vào cung, sau đó Hoàng hậu nói với thần…”
“Nói cái gì?”, Lý Minh nhàn nhạt truy hỏi, Bùi Văn Tuyên khựng lại phút chốc, tựa như đang do dự. Sau đó rất lâu, hắn mới nói, “Hoàng hậu muốn vi thần giấu nhẹm chuyện mình ở cùng Công chúa đêm qua! Dù cho Bệ hạ có hỏi đến cũng không được nói thật, phải nói rằng đêm qua thần gặp được Dương công tử và cùng ngài ấy đi cứu Công chúa. Khi cả ba bị truy sát, thần giữa đường bị lạc nên chỉ có Dương Tuyền cứu được Người”
Lý Minh nghe Bùi Văn Tuyên kể không nhịn được bật cười, “Đây là lý do khanh cầu cứu trẫm?”
“Bệ hạ!”, Bùi Văn Tuyên hít sâu một hơi, thẳng sóng lưng, tựa như đã có một quyết định liên quan đến sinh tử. Hắn nhìn Lý Minh, không màng sống chết trực tiếp nói, “Thần đã nói đến đây rồi nên xin được nói thẳng với Người. Đêm qua những gì thần chứng kiến cùng những lời hôm nay Hoàng hậu nói với thần, có thể thấy rõ, Hoàng hậu sớm đã quyết định kết thân với Dương gia. Chuyện hôm qua, chỉ là diễn cho Công chúa xem một màn anh hùng cứu mỹ nhân nhằm khiến Công chúa thay đổi cách nhìn về Dương Tuyền. Nhưng vở kịch ấy lại bị vi thần phá hỏng, với lòng dạ hẹp hòi của Dương Tuyền cùng bản tính gan to hơn trời của Dương gia, hôm nay xuất cung rồi, vi thần nào có thể còn toàn mạng?”
Lý Minh trầm ngâm, rất lâu sau, ông chầm chậm nói, “Khanh yên tâm, Hoàng hậu sẽ không vì chuyện cỏn con này mà hãm hại khanh”
“Bệ hạ thật sự cảm thấy”, Bùi Văn Tuyên nhìn chằm chằm Lý Minh, cố ý kéo dài giọng, “Dương gia kết thân vời Thái tử, là chuyện ‘cỏn con’?”
Bùi Văn Tuyên hỏi thế khiến Lý Minh cuối cùng cũng nghiêm túc trở lại, ông nâng mắt nhìn Bùi Văn Tuyên, rất lâu sau mới chậm rãi nói, “Xem ra chuyện khanh biết được cũng không ít”
“Bệ hạ”, Bùi Văn Tuyên bình tĩnh nhắc nhở ông, “Ba năm trước, khi phụ thân của vi thần còn tại thế, vi thần là Bùi gia đích trưởng tử, lại là tân khoa trạng nguyên một thời, là môn sinh của thiên tử. Rắn chết vẫn để lại nọc, phụ thân thần tuy không còn, nhưng có một số thứ”, Bùi Văn Tuyên nâng mắt nhìn Lý Minh đầy ẩn ý, “Vẫn chưa bao giờ biến mất”
Lý Minh nghe Bùi Văn Tuyên nói thế biểu tình liền lộ ra vài phần hứng thú, “Vậy khanh nói xem, vì sao Dương gia kết thân cùng Thái tử lại không phải là chuyện ‘cỏn con’?”
“Dương gia giương oai diễu võ ở biên quan đã nhiều năm, ỷ vào việc nắm binh quyền mà coi trời bằng vung. Biên quan vốn nhiều chiến sự, mỗi lần chiến tranh nổ ra, Dương gia lại đòi tiền, đòi lương thảo, đòi người, đòi ngựa. Sau này mỗi lần chống Nhung quốc xâm lược, tuy trận nào cũng thắng vẻ vang nhưng chẳng bao giờ họ đuổi cùng giết tận. Tuy Bệ hạ đã nhiều lần ra lệnh diệt tận gốc quân Nhung song Dương gia luôn dùng lý do chưa phải thời cơ để thoái thác. Tây Bắc có một bài ca dao, ‘Hạ hữu song đế, Bắc Dương Nam Lý’*, từ đó có thể thấy được quyền thế của Dương gia ở Tây Bắc”
(*Đại Hạ có hai vua, phía Bắc họ Dương, phía Nam họ Lý)
“Nói”, Lý Minh thái độ bình thản, “Cứ tiếp tục nói”
“Quần thần trong triều đối với Dương gia vừa sợ hãi lại vừa kính trọng, một mặt e sợ binh quyền của Dương gia nhưng mặt khác cũng kính trọng họ vì đã trấn giữ biên cương nhiều năm. Hơn nữa Bệ hạ dù có tức giận với Dương gia thế nào cũng chưa từng trách phạt. Tuy nhiên vào cuối mùa đông năm nay, tân vương Nhung quốc đăng cơ và tiếp tục xâm lược nước ta. Dương gia thế nhưng chưa đánh đã thua, liên tiếp mất hai tòa thành. Sau đó, khi Bệ hạ ra lệnh phải tử thủ tòa thành thứ ba, chúng ta tuy 50 ngàn quân mã đấu với 2 ngàn quân địch nhưng như cũ vẫn đại bại. Hiện tại họ đã rút về quan ải Trường Bình, chỉ khi kịp thời được chi viện mới tiếp tục đối đầu với Nhung quốc. Tại sao một gia tộc trấn giữ biên quan đã nhiều năm lại bất ngờ lụn bại đến mức độ này. Không biết Bệ hạ có từng nghĩ qua lý do chưa?”
“Khanh biết sao?”
“Vi thần nghĩ, Bệ hạ cũng biết rồi”, Bùi Văn Tuyên bình tĩnh nói, “Nhiều năm nay, Dương gia luôn dùng quân hưởng để mua chuộc Nhung quốc, việc khai chiến mỗi năm chẳng qua là cùng chúng phối hợp diễn kịch thôi. Nhung quốc thuật luyện sắt rất kém, sẽ chịu không nổi một đòn công kích của ta, nhưng dưới sự ‘chiếu cố’ qua nhiều năm của Dương gia, Nhung quốc đã có cơ hội khôi phục sức mạnh. Hiện tại tân đế vừa đăng cơ đã hướng dã tâm vào Đại Hạ và không chịu nhận vàng bạc, chưa kể quân ta vừa đánh một trận đã tan tác nhường này”
“Dám nói nhiều đến thế, lá gan của khanh quả không nhỏ”, Lý Minh khẽ quát, Bùi Văn Tuyên lập tức khấu đầu, trầm giọng nói, “Tin tức này người ở biên quan chẳng ai là không biết, Bệ hạ nhất định cũng đã hiểu rõ. Bằng không với sự thánh minh của Bệ hạ, sao có thể nảy sinh ý nghĩ xuống tay với rường cột nước nhà?”
Lý Minh nghe Bùi Văn Tuyên tâng bốc mình trong lòng dễ chịu ít nhiều. Ông đứng dậy, lạnh lùng hỏi, “Nói tiếp đi, chuyện này với chuyện hôn sự giữa khanh và Công chúa có quan hệ gì?”
“Bệ hạ dù biết Dương gia thất bại nhưng vẫn áp chế tin tức này, hơn nữa còn cho Công chúa tiếp xúc với Dương Tuyền. Dụng ý của Bệ hạ, theo vi thần suy đoán, Người hy vọng hôn sự của Công chúa sẽ không trở thành con cờ của Thái tử điện hạ”
“Mấy năm gần đây, Thái tử ngày càng trưởng thành, thế lực Thượng Quan gia, nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu cũng ngày càng bành trướng. Thái tử không tôn trọng Bệ hạ, nhiều lần đối nghịch, nhất định là do Thượng Quan gia đằng sau xúi giục. Bệ hạ lo lắng Thượng Quan gia sẽ lợi dụng hôn sự của Công chúa nên mới tự mình lựa chọn những đối tượng tuy thân phận cao quý nhưng không dính dáng đến chính trị. Dương Tuyền có binh quyền song sắp phải đối mặt với họa diệt môn, Bệ hạ hiện tại chắc chắn đang thu thập chứng cứ, chỉ đợi một mẻ tóm gọn Dương gia đúng không ạ?”
Lý Minh im lặng như ngầm thừa nhận. Bùi Văn Tuyên nghiêm túc nói, “Nếu Bệ hạ có những tính toán này thì Người đã hoàn toàn sai lầm”
“Ồ?”
Lý Minh không quá để tâm hỏi, “Bùi ái khanh có cao kiến gì?”
“Bệ hạ có hiểu rõ thực lực của Nhung quốc chăng?”
“Chúng rất mạnh”
“Bệ hạ, vậy Người đã hiểu sai rồi”, Bùi Văn Tuyên giải thích, “Nhung quốc là đất nước man di, với lưỡi gươm sắt bén của ta, việc chọc thủng áo giáp của chúng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Quân ta chỉ cần trang bị kĩ càng là có thể lấy 1 địch 10. Hiện tại Dương gia đại bại dưới tay Nhung quốc, lý do thật sự là do nhiều năm nay Dương gia đều cung cấp quân giới cho chúng. Lần này Nhung quốc tấn công là đang dùng vũ khí do chính nước ta sản xuất để chiến đấu chứ không phải binh giáp chúng làm. Như thế sẽ có lúc binh khí cạn kiệt, đúng không ạ?”
Ở kiếp trước, hơn nửa tháng sau, cuộc phản công của Dương gia giành thắng lợi cũng chính nhờ nguyên nhân này.
Bùi Văn Tuyên suy xét, đem những gì trước đây bản thân biết được chầm chậm sắp xếp lại.
Tuy hắn không nói rõ ra nhưng Lý Minh lập tức hiểu ngay, “Ý của khanh là đợi binh giáp của Nhung quốc dùng hết, chúng ta phản công sẽ rất nhanh giành được chiến thắng?”
“Vâng”, Bùi Văn Tuyên bình tĩnh nói, “Tuy 50 ngàn huyết thống của Dương gia đã mất song gốc rễ bám ở Tây Bắc còn rất sâu, không ai biết được trong bóng tối, họ có bao nhiêu binh mã. Hiện tại Bệ hạ cho thân tín hỗ trợ Dương gia nghênh chiến ở ải Trường Bình, Dương Tuyền lại hồi kinh cầu hôn Công chúa. Bệ hạ nghĩ xem, nếu Dương gia cầu thân thành công, tiếp theo đây sẽ thế nào?"
“Sẽ thế nào?”
“Tiếp theo đây, Thái tử sẽ liên thủ với Dương gia. Dùng hôn sự của Công chúa làm lý do, Thượng Quan gia sẽ đổ hết tiền tài vào Dương gia. Sau khi thân tín của Bệ hạ nghênh đón một cuộc tấn công dữ dội từ quân địch, Dương gia sẽ dùng tiền của Thượng Quan gia chiêu binh mãi mã, lần nữa phản công, lập tức giành được thắng lợi. Lúc ấy Dương gia sẽ mượn danh Công chúa, càng thêm đứng vững ở đất Tây Bắc. Người dân thấy Dương Tuyền lấy được Công chúa sẽ hiểu nhầm đây là thánh ý, không dám chống đối Dương gia. Một màn chuyển bại thành thắng này sẽ càng làm danh tiếng của Dương gia bay cao. Sau này e rằng nếu Bệ hạ muốn truy cứu chuyện cũ cũng không dễ dàng”
“Hơn hết thảy, Dương gia đang nắm binh quyền, trong tay Thái tử sẽ lại có thêm một vị mãnh tướng”
Bùi Văn Tuyên nói xong, Lý Minh trầm mặc, sau hồi lâu, ông mới lên tiếng, “Vậy theo ý của Bùi ái khanh…”
“Không để Dương gia có bất kì cơ hội trở mình”
Bùi Văn Tuyên bình tĩnh nói, “Bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để xuống tay với Dương gia”
“Vậy biên quan phải giải quyết thế nào?”, Lý Minh chau mày, “Người của Dương gia ở biên quan chằn chịt rộng khắp, nếu lúc này xuống tay với họ, Dương gia ở biên quan sẽ tạo phản…”
“Chuyện này Người hãy giao cho Thái tử”
Lời này khiến Lý Minh ngẩn người, Bùi Văn Tuyên nhìn ông nghiêm túc nói, “Hiện tại biên quan cục diện rối rắm, trong Hoa Kinh, ngoại trừ những đại gia tộc như Thượng Quan gia, Tô gia, Bùi gia thì không ai có đủ khả năng giải quyết. Chi bằng Bệ hạ giao chuyện này cho Thái tử, nếu xảy ra sai sót gì liền dùng đó làm cớ lập người kế vị khác. Vì Thái tử, Thượng Quan gia nhất định sẽ dốc hết sức, áp chế Dương gia”
“Nếu Thái tử làm tốt thì sao?”
“Nếu Thái tử làm tốt?”, Bùi Văn Tuyên mỉm cười, “Nếu Thái tử thật sự có thể dẹp yên Dương gia sẽ phải tiêu hao rất nhiều sức lực. Trước trận quyết chiến cuối cùng, Bệ hạ chỉ cần thay Thái tử thành một chủ tướng thân tín của Người đấu với Nhung quốc, giành lấy công đầu, như thế không phải vừa hay sao ạ?”
Nghe những lời như thế, Lý Minh trầm ngâm suy nghĩ, Bùi Văn Tuyên vẫn quỳ trên đất chờ đợi Lý Minh.
Sau đó rất lâu, Lý Minh quay đầu nhìn Bùi Văn Tuyên nói, “Khanh quả thật là người thông minh”
“Tạ Bệ hạ”
“Thế thì”, Lý Minh nhàn nhạt nói, “Tại sao khanh không đầu quân cho Thái tử?”
“Bởi vì”, Bùi Văn Tuyên nhìn Lý Minh, tự tin nói, “Bệ hạ là Bệ hạ, mà Thái tử chưa chắc đã là Thái tử”
Lý Minh nhìn sâu vào mắt Bùi Văn Tuyên.
Hắn nhìn sao cũng chỉ là một thanh niên 20 tuôi, thế nhưng trong mắt lại có sự trầm ổn và khí thế như vậy, dù cho đang phải đối mắt với ông, đôi mắt ấy vẫn mang theo vài phần sắt bén.
Sự sắc bén ấy hệt một con sói hoang, nhưng như thế trên triều sẽ lại như câu, “cứng quá thì gãy”.
Thanh đao này chỉ có thể đơn thuần là một thanh đao mà thôi.
Nếu Bùi Văn Tuyên luôn khéo đưa đẩy và tài trí thế này, Lý Minh sẽ có vài phần nghi kị hắn. Song khi nhìn vào đôi mắt với dã tâm bừng bừng ấy lại khiến ông có chút tức cười.
Bùi Văn Tuyên chẳng qua vẫn chỉ là một người trẻ tuổi.
“Trẫm hiểu rồi”, Lý Minh gật đầu, “Khanh nói rất có lý, hiện tại trên triều”, Lý Minh lại than một tiếng đầy tiếc nuối, “Người dám đối đầu với Dương gia e rằng không nhiều”
“Vi thần xin tiến cử một người cho Bệ hạ”, Bùi Văn Tuyên cung kính lên tiếng, Lý Minh nhướn mày, “Khanh nói xem?”
“Vi thần Bùi Văn Tuyên”, Bùi Văn Tuyên khấu đầu, “Nguyện phân ưu cùng Bệ hạ”
“Khà…”, Lý Minh khẽ cười một tiếng, “Lá gan của khanh cũng lớn thật. Nhưng trẫm không biết Bùi ái khanh định phân ưu thế nào?”
“Đợi chốc nữa khi vi thần hồi phủ, xin Bệ hạ hãy cho một nhóm ám vệ âm thầm đi theo vi thần. Nếu Dương gia hôm nay muốn động thủ, vi thần sẽ lấy đó làm cớ, thỉnh cầu Bệ hạ điều tra, từ vụ án ám sát vi thần đến vụ uy hiếp Công chúa, cuối cùng sẽ tra việc ở biên cương thông đồng với địch”
“Nếu họ không động thủ?”
“Nếu họ không động thủ, ngày mai vi thần sẽ dâng sớ tố cáo họ uy hiếp Công chúa. Lúc này nếu không ai dám đứng ra tra xét, thần sẽ lĩnh trọng trách này”
“Được”, Lý Minh gật đầu, ông ngẩng đầu nhìn sắc trời, nhàn nhạt nói, “Trời không còn sớm nữa, khanh về đi, đừng để Dương công tử chờ lâu”
Bùi Văn Tuyên cung kính tuân mệnh, hắn đứng lên dìu Lý Minh chậm rãi rời khỏi hoa viên.
Hai người không bàn gì đến hôn sự của Lý Dung, nhưng trong lòng Bùi Văn Tuyên hiểu rõ, chỉ cần Lý Minh xem hắn là người của mình, chuyện hôn sự của Lý Dung nhất định không chạy đi đâu được.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, khi ra đến ngoài, Bùi Văn Tuyên liền xin phép cáo lui.
Hắn được một thái giám dẫn đường ra khỏi Ngự Thư phòng. Lúc đến quảng trường trước cổng hoàng cung, từ xa hắn đã trong thấy kiệu của Lý Dung.
Lý Dung dường như vừa từ Đông cung trở về, nàng ôm một thanh kiếm và tay đang vuốt ve đá quý đính trên vỏ.
Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung đi đến nhanh chóng cùng thái giám nhường đường, cung kính đứng sang hai bên.
Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên liền cho người dừng kiệu, nàng ngồi trên cao cười hỏi, “Bùi đại nhân, sao ngài còn ở trong cung vậy?”
“Khi nãy Bệ hạ triệu kiến”, Bùi Văn Tuyên cung kính đáp, “Thần cùng Bệ hạ trò chuyện hồi lâu mới rời đi”
“Là thế à?”, Lý Dung nhìn người bên cạnh rồi cười nói, “Hôm qua ngài cứu ta, Phụ hoàng có ban thưởng gì không?”
“Là việc nên làm, thần không cần ban thưởng”
“Vậy là không thưởng gì nhỉ?”, Lý Dung than một tiếng, “Phụ hoàng thật quá keo kiệt”
Nói rồi, Lý Dung nhìn thanh kiếm trong tay, nàng nâng ngang thanh kiếm lên đưa cho hắn, có chút không nỡ nói, “Thôi vậy, cho ngài thanh kiếm này, xem như là quà tạ lễ của ta”
Bùi Văn Tuyên ngẩn ra, Lý Dung nhướn mày hỏi, “Sao nào, Bổn cung ban thưởng, ngài dám không nhận?”
“Công chúa đã ban thưởng thần sao dám từ chối?”, Bùi Văn Tuyên lập tức đưa hai tay đón lấy kiếm. Lý Dung nhìn bộ dáng cong lưng cúi đầu của Bùi Văn Tuyên, không kềm được mím môi, tiến gần hơn về phía hắn thấp giọng nói, “Bùi đại nhân, bộ dáng này của ngài, thật sự rất anh tuấn đó”
Bùi Văn Tuyên nghe ra sự đắc ý của Lý Dung khi thấy hắn hành lễ với nàng. Hắn thu kiếm về, khẽ cười đáp, “Bộ dáng này của Công chúa cũng thật ngây thơ trong sáng, đáng yêu vô cùng”
Nghe thế Lý Dung liền hiểu Bùi Văn Tuyên đang châm chọc nàng giả vờ.
Nàng sợ nhất là khi người khác nói nàng ngây thơ trong sáng.
Nàng miệng cười nhưng lòng không cười nhìn Bùi Văn Tuyên nói, “Bổn cung còn bận đến gặp Phụ hoàng, Bùi công tử đi thong thả. Về nhà nhớ chậm rãi một chút, đừng bất cẩn để xảy ra chuyện gì nhé”
Đừng để kiếp này ta không thể gặp lại Bùi công tử nữa.
Câu cuối cùng là nàng dùng ánh mắt truyền đạt với hắn. Tuy Bùi Văn Tuyên trong mắt đầy vẻ khinh thường song vẫn đáp, “Đa tạ Điện hạ quan tâm, Điện hạ đi thông thả”
“Ngày khác gặp lại”, Lý Dung cười cười, nàng tiến gần về phía Bùi Văn Tuyên, thì thầm bên tai hắn, “Đã sắp xếp người đi theo ngươi rồi, không cần cảm ơn”
Nói xong Lý Dung ngồi thẳng lưng, ưu nhã chống cằm, ra lệnh khởi kiệu đi về hướng Ngự thư phòng.
Sau khi đã hoàn toàn tiễn nàng đi, hắn mới cùng thái giám xuất cung. Vừa ra khỏi cổng hắn đã thấy Đồng Nghiệp đang ngồi trên xe ngựa đợi hắn. Hắn đưa mắt quan sát bốn phía một vòng liền biết có người đang bám theo. Bùi Văn Tuyên cũng không để tâm, hắn giả vờ chẳng biết gì, ôm kiếm trèo lên xe ngựa, chiếc xe lập tức lắc lư lăn bánh.
Hắn không biết Dương Tuyền có xuất hiện không nhưng điều đó chẳng quan trọng, hắn đã chuẩn bị sẵn cả rồi.
Xe ngựa vừa rẽ vào con hẻm nhỏ thì bất ngờ, trong một nhóm người bỗng vang lên tiếng chém giết. Chớp mắt có một người nhảy vào thùng xe, trực tiếp nói, “Thần phụng mệnh Công chúa đến bảo vệ công tử”
Nói xong gã tựa như một con dơi, cả người rúc lại thành một khối nhỏ và ép sát lên trần xe ngựa.
Bùi Văn Tuyên không chút kinh ngạc, khi Lý Dung bảo sắp xếp người cho hắn, hắn đã biết gã kia không chỉ đến trông chừng mình. Hắn gật gật đầu với người đó rồi nhắm mắt lại, bỏ ngoài tai tiếng chém giết vang trời bên ngoài. Bùi Văn Tuyên chẳng khác gì lão tăng nhập thiền, không chút động đậy.
Sau đó rất lâu, xe ngựa bị va chạm cực mạnh. Chớp mắt rèm che bất ngờ bị kéo lên, tiếp đến Dương Tuyền người đầy máu me nhảy vào bên trong.
Bùi Văn Tuyên ôm kiếm mở trừng hai mắt. Chính vào khoảnh khắc mũi kiếm của Dương Tuyền chỉ còn cách Bùi Văn Tuyên trong gang tấc, một lưỡi kiếm sắt bén khác đã bất ngờ đâm xuyên qua ngực Dương Tuyền từ phía sau.
Máu tươi phụt ra, Bùi Văn Tuyên bình tĩnh nhìn Dương Tuyền ngã xuống với nét mặt kinh hoàng.
“Ngươi thế nhưng…”, giọng Dương Tuyền run rẩy, “Ngươi thế nhưng dám… giết ta?”
Sắc mặt Bùi Văn Tuyên không chút biến động, hắn bình tĩnh nói ra từng chữ từng chữ, “Cấu kết với địch, coi trời bằng vung, tham nhũng hối lộ, uy hiếp Công chúa, ám sát mệnh quan triều đình, xem thường kỉ cương quốc pháp”
“Những điều này Dương gia các người đều dám làm, vậy chuyện ta giết ngươi”, Bùi Văn Tuyên càng nhấn mạnh hơn, “Sao lại không dám?”
Sau khi nói xong, Dương Tuyền đã tắt thở.
Người đã ra tay nhìn về phía Bùi Văn Tuyên, cung kính hành lễ rồi gấp gáp nói, “Công chúa dặn dò khi về phủ rồi, ngài hãy nhớ dập đầu ba cái trước bức họa của Người để cảm tạ ơn cứu mạng của Công chúa”
Nói xong, người đó lập tức nhảy ra khỏi xe ngựa và biến mất.
Bùi Văn Tuyên thậm chí còn chưa kịp “gửi lại lời mắng” thì người đó đã mất tăm. Hắn trầm mặc phút chốc, sau đó Bùi Văn Tuyên nghe bên ngoài có tiếng Đồng Nghiệp nôn nóng trở lại xe ngựa. Thấy Dương Tuyền nằm ngã lăn trên đất, cậu bị dọa nhảy dựng lên, gấp gáp hỏi, “Công tử, ngài vẫn ổn chứ?”
Bùi Văn Tuyên không nói gì chỉ nhìn Dương Tuyền nằm rạp trên đất. Sau khi trầm mặc phút chốc, hắn bình tình đáp, “Quay lại hoàng cung”
“Quay lại hoàng cung?”, Đồng Nghiệp kinh ngạc hỏi, “Ngài còn muốn quay lại ư?”
Giết công tử Dương gia rồi đáng lẽ ngài nên mau chóng trốn đi chứ?
“Đúng, quay lại hoàng cung”, Bùi Văn Tuyên bình tĩnh nói, bộ dáng vô cùng nghiêm túc, “Gã uy hiếp ta, ta phải đi cáo trạng”
Đồng Nghiệp, “…”
Công tử, bộ dáng hiện tại của ngài không có chút gì là đang sợ hãi cả, ngài biết không vậy?