Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Lúc Vương Hậu Thuần chạy một mạch vào nhà Vương Tư Viễn, lão ta đang ở vườn chơi đùa với con chim trong lồng sắt. Vương Hậu Thuần nôn nóng hô, “Thúc phụ cứu ta! Cứu chất nhi!”

Vương Hậu Thuần quỳ xuống trước Vương Tư Viễn, ông ta kinh hoàng nói, “Thúc phụ cứu mạng!”

“Cứu mạng gì chứ,” Vương Tư Viễn lười biếng liếc ông ta một cái, “chẳng lẽ ở Huỳnh Dương có kẻ đủ khả năng lấy mạng ngươi?”

“Thúc phụ,” Vương Hậu Thuần sốt ruột thông báo, “Cố Cửu Tư đã bắt giữ những nha dịch đó.”

Vương Tư Viễn khựng lại, lão ta dùng khuôn mặt lạnh tanh ngước nhìn, “Bắt giữ? Bắt thế nào? Không phải ta đã phái người đi sao?!”

“Ngài đã phái người truy tìm nhưng bên Cố Cửu Tư nhanh hơn nên bọn chúng bắt được người trước.”

“Sao có thể!” Vương Tư Viễn kinh hãi. “Ta cố tình cho người điều chỉnh thời gian tuần tra của nha dịch, bọn chúng từ Đông Đô tới thì sao nhanh hơn người của chúng ta được?”

“Bọn chúng đến huyện nha lấy lịch trực,” Vương Hậu Thuần không nói thẳng.

Vương Tư Viễn khẽ đáp lại một tiếng, lát sau lão ta thận trọng bảo, “Phải điều tra xem rốt cuộc ai mật báo cho bọn chúng.”

Vương Hậu Thuần im lặng, Vương Tư Viễn suy tư nói, “Lúc đó ngươi tự mình tới gặp đám nha dịch?”

“Không,” Vương Hậu Thuần lắc đầu, “nhưng ta cho bạc, còn đưa bạc là người trong phủ của ta.”

“Thế ngươi còn quỳ ở đây làm gì?!” Vương Tư Viễn lập tức ra lệnh, “Mau đi xử lý!”

“Đã làm sạch sẽ,” Vương Hậu Thuần đáp ngay, “hôm đó người đưa bạc vừa về liền bị xử lý.”

Vương Tư Viễn thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi, “Vậy ngươi còn sợ gì?”

“Đống bạc ấy…” Vương Hậu Thuần do dự mãi mới trả lời, “là nhà ở.”

“Cái gì?!”

Vương Tư Viễn ngây người, Vương Hậu Thuần cắn răng nói tiếp, “Lúc ấy, tên đứng đầu nha dịch là Triệu Cửu đòi một phần của cải do Vương gia đứng tên. Ta cho hắn và còn dùng tên mình ký khế ước. Nha dịch đều là người của Triệu Cửu, tất cả bọn chúng đã rơi vào tay Cố Cửu Tư. Nếu Triệu Cửu lẫn những kẻ khác khai ra ta, cộng thêm khế ước chuyển nhượng nhà, ta trốn không thoát đâu thúc phụ à!”

Vương Tư Viễn lặng thinh, sau một hồi, lão ta cất tiếng, “Tên Triệu Cửu này ép ngươi cứu hắn.”

“Đúng vậy.” Vương Hậu Thuần gật đầu. “Thúc phụ, phải cứu Triệu Cửu bằng mọi giá. Nếu không cứu được thì cần giết chết hắn.”

Vương Tư Viễn nhắm mắt lại ngẫm nghĩ hồi lâu rồi mở mắt ra, “Cứ làm thế đi, nếu thất bại,” lão ta nhìn Vương Hậu Thuần, “sẽ phải xem vận may của ngươi.”

Oo———oOo———oΟ

Thẩm Minh và Cố Cửu Tư thẩm vấn đám nha dịch cả đêm.

Những kẻ khác đều nhận tội, chỉ mình Triệu Cửu ngậm chặt miệng.

Người mà bọn họ khai ra là hạ nhân trong phủ Vương Hậu Thuần. Cố Cửu Tư vừa nghe là người đến từ phủ của ông ta liền trầm mặc, sau đấy hắn dặn Thẩm Minh, “Các ngươi chia làm hai nhóm, một nhóm đến Vương phủ bắt người, Thẩm Minh dẫn đầu nhóm còn lại đi tìm người nhà Triệu Cửu. Tìm thấy thì dẫn về đây cho ta, không được để sót bất kỳ ai. Nếu không tìm thấy, điều tra xem họ đang ở đâu và cần thì cướp người về!”

Nghe xong, Thẩm Minh lập tức đáp ứng rồi đi ra ngoài.

Cố Cửu Tư giao phó cho Mộc Nam, “Ngươi ra khỏi thành và chuẩn bị sẵn, hễ có gì khác thường thì đến Ti Châu điều động binh lính lại đây ngay.”

Cuối cùng hắn đưa mắt nhìn Liễu Ngọc Như đang ngồi cạnh, “Ngọc Như, nàng triệu tập bao nhiêu người từ Đông Đô tới?”

“Ba trăm cao thủ,” Liễu Ngọc Như trả lời.

Cố Cửu Tư gật gù, “Vậy là đủ rồi. Cho bọn họ canh giữ phủ đệ, nhất là nơi giam giữ Triệu Cửu.”

Liễu Ngọc Như đáp một tiếng rồi đứng dậy ra ngoài và giao việc cho người từ Đông Đô đến.

Thẩm Minh đi bắt người, Cố Cửu Tư nghỉ ngơi trong chốc lát. Sau đấy hắn quay về phòng giam và ngồi đối diện Triệu Cửu.

Trong phòng chỉ có Triệu Cửu và Cố Cửu Tư, vì không mở cửa sổ nên phòng hơi tối. Triệu Cửu không hề mở miệng nói chuyện, hắn luôn cúi gằm đầu. Cố Cửu Tư vừa nhìn hắn vừa điềm nhiên nhận xét, “Ngươi rất bình tĩnh.”

Triệu Cửu không đáp lại, Cố Cửu Tư cầm chén trà rồi khảy lá trà trong đó, “Không sợ à? Tiểu lâu la như các ngươi chết cũng chả ai thương nhớ, những kẻ khác đã khai ra hết mà ngươi còn bướng bỉnh giữ im lặng thì có nghĩa lý gì không?”

Triệu Cửu vẫn chẳng phát ra tiếng nào. Nguyên một buổi tối, những kẻ khác đều nhận tội, riêng tên đầu mục này bất chấp tất cả mà câm như hến.

Cố Cửu Tư nhìn hắn, chậm rãi hỏi, “Ngươi đang đợi Vương Hậu Thuần hả?”
Nhấn Mở Bình Luận