Trương Thiên Hàn bế Trần Bảo Ngọc lên chiếc xe Rolls-Royce màu nâu gỗ của mình, nhờ Hoàng Ưng trông chừng giúp. Vì anh ta vẫn còn việc phải làm, nhanh chóng quay trở lại. Bữa tiệc vẫn diễn ra bình thường, vì còn rất nhiều cô gái đang chờ đấu giá.
Lúc này Trương Thiên Hàn đi trực tiếp đi vào trong tòa nhà, tìm tú bà Hồ Kim Phượng hỏi chuyện. Liền có một người nữ xuất hiện ngăn cản “Không phận xử, không được phép vào.”
“Ngươi là ai, mà giám ngăn cả ta.” Trương Thiên Hàn lạnh lùng cất giọng.
“Tôi chỉ là một người canh cửa, xin ngài đi cho.” Vừa dứt lời, Vô Minh lên tiếng “Chỉ là người canh cửa, mà dám ngăn cản Trương lão đại. Ngươi cũng chán sống lắm rồi đúng không?”
Tên canh cửa lẩm bẩm trong miệng khi nghe hai chữ “Trương lão đại”, bà ta liền nhớ ra thân phận của kẻ đứng đầu giới hắc đạo, liền cúi đầu tạ tội “Tiểu nhân có mắt như mù, đã thất lễ. Xin mời ngài vào trong.”
Trương Thiên Hàn, và Vô Minh trực tiếp đi vào trong. Thấy Hồ Kim Phượng đang cầm một xấp tiền, vẻ mặt vô cùng sung sướng.
Trương Thiên Hàn cất giọng lạnh lùng “Cầm xấp tiền đó, chắc bà sung sướng lắm nhỉ.”
“Cầm tiền trong tay, sao không vui được chứ.” Hồ Kim Phượng nói thành tiếng, nhưng bật chợt nhận ra giọng nói của một người đàn ông lạ mặt. Bà ta nhìn lại mới phát hiện là Trương Thiên Hàn đang đứng đó.
“Trương lão đại, sao ngài lại tới đây. Không biết có chuyện gì, mà ngài đại giá quan lâm.” Hồ Kim Phượng cúi mình cung kính.
Vô Minh kéo một chiếc ghế gần đó lại Trương Thiên Hàn ngồi xuống, từ từ hỏi chuyện “Bình thường bọn gái bà kiếm ở đâu?”
“Thưa lão đại, gái thường là do Lâm Duẫn mang tới.” Hồ Kim Phượng run rẩy nói.
“Vậy còn cô gái kia thì sao?” Trương Thiên Hàn lên tiếng.
“Thưa là cô gái nào? Tiểu nhân không biết không?” Hồ Kim Phượng nói.
“Ngươi thật sự không biết sao? Vậy ta nói cho ngươi biết, là cô gái vừa mới được bán ra với giá 100 tỷ. Và người mua cô gái đó chính là ta.” Trương Thiên Hàn lạnh lùng nói.
Nghe xong được câu nói này, Hồ Kim Phượng biết mình đã đắc tội với người không nên đắc tội, liền gập đầu xin tha “Tiểu nhân sai rồi, toàn bộ số tiền này tiểu nhân sẽ trả lại cho lão đại. Còn cô gái đó tiểu nhân không biết gì hết, là do Lâm Duẫn mang tới. Chứ tiểu nhân không biết gì hết, xin lão đại tha mạng.”
“Lại là Lâm Duẫn.” Trương Thiên Hàn có chút khó chịu khi nghe tên này, liền sai Vô Minh liên hệ với Thanh Long, hỏi Lâm Duẫn đang ở đâu?
Vô Minh lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Thanh Long. Biết được Lâm Duẫn đang ở hộp đêm Blackmoon chịu sự quản thúc của Thanh Long. Sau khi biết được Lâm Duẫn đang ở đâu, Trương Thiên Hàn đứng dậy rời khỏi ghế. Lúc này Vô Minh cũng không quên hỏi lại chuyện xử lý người phụ nữ này.
Trương Thiên Hàn chỉ lạnh lùng đáp “Giết bà ta đi.”
“Tôi biết rồi thưa lão đại.”
Vô Minh cầm súng hướng về phía Hồ Kim Phượng, Tách! nghe như tiếng mở sâm-bang. Người phụ nữ nằm gục xuống đất, nằm trên một vùng máu. Bước ra ngoài có người đứng canh cửa, Vô Minh cũng không ngừng ngại nổ thêm phát súng thứ hai.
Lúc này Vô Minh lên tiếng "Lão đại còn thương vụ ở Trung Đông thì sao?"
"Không cần thiết nữa, tự ta có cách giải quyết." Trương Thiên Hàn lạnh lùng đáp.
Xử lý xong vụ việc cả hai trở ra xe, lúc này Hoàng Ưng lên tiếng “Lão đại có cách nào xử lý cô gái này không, chứ nghe cô ta rên rỉ tôi sắp không chịu nổi rồi.”
Trương Thiên Hàn, và Vô Minh nhìn Hoàng Ưng dường như không hiểu anh ta đang nói gì. Hoàng Ưng bền lên tiếng giải thích “Hai người không hiểu cũng phải, Trương lão đại đó giờ có bao giờ gần nữ sắc. Còn Vô Minh cũng chỉ thằng nhóc mới lớn, làm gì biết mùi phụ nữ.”
“Ai nói tôi không biết mùi phụ nữ.” Vô Minh lên tiếng.
Trương Thiên Hàn thấy ồn ào, bền lên tiếng “Đừng ồn nữa, Hoàng Ưng ngươi mau giải thích rõ đi.”
Hoàng Ưng giải thích “Tôi đoán cô gái này đã bị bỏ thuốc rồi, là một loại thuốc tăng sự ham muốn ở nữ giới. Ở “Hồng Điệp Phường” rất hay sử dụng loại thuốc này, để ép các cô gái vào tròng bán cho những lão lắm tiền.”
Thấy Trương Thiên Hàn có vẻ không tin lắm, Hoàng Ưng nói tiếp “Ngài có thể kiểm tra những gì tôi nói”
Trần Bảo Ngọc lúc này đang nằm trong lòng Trương Thiên Hàn, cơ thể vô cùng khó chịu. Nếu kề sát tai vào có thể nghe rõ âm thanh đang rên rỉ của cô, vô cùng gợi tình. Trương Thiên Hàn nghe xong, tim có chút loạn nhịp “Vậy có thuốc giải không?”
“Không có thuốc giải, các duy nhất là quan hệ với cô ta. Còn không phải làm cho cô ta xuất ra, nếu không sẽ khó chịu bứt rứt đến chết đấy.” Hoàng Ưng giải thích.
“Vậy sao được, tuy chúng ta là người của hắc đạo. Nhưng chúng ta cũng có quy tắc riêng, sao có thể quan hệ bừa bãi được. Hoàng Ưng không phải anh rành mấy vụ này lắm sao, hay là anh làm đi.” Vô Minh vừa dứt lời, Hoàng Ưng tính nhảy vô tiếp lời. Nhưng lúc này Trương Thiên Hàn lên tiếng ngắt ngang “Không được, cô gái này không ai được phép đụng vào.”
Trương Thiên Hàn lớn tiếng, hai người còn lại Hoàng Ưng và Vô Minh có chút ngạc nhiên. Vì đó giờ lão đại nổi tiếng là người điềm tĩnh ích khi nổi giận, mà chỉ vì một cô gái mà thay đổi tâm tư.
Trương Thiên Hàn tiếp tục nói “Hoàng Ưng ngươi mau kiếm một khách sạn nào cũng được? Ta muốn dừng chân.”
“Lão đại đừng nói là ngài…..” Hoàng Ưng ngạc nhiên.
“Đừng nói nhiều nữa, mau kiếm đi.” Trương Thiên Hàn khó chịu nói.
Hoàng Ưng nhanh chóng tìm một khách sạn gần đó, nhưng hắn vẫn không ngừng suy nghĩ “Chuyện này mà lọt ra bên ngoài, chắc chấn động cả giới hắc đạo. Trương Thiên Hàn qua đêm với phụ nữ, nghĩ thôi đã kinh hãi rồi.”
Lát sau, nơi gần tới cũng đã tới. Chiếc xe dừng bánh, Trương Thiên Hàn bế Trần Bảo Ngọc xuống xe. Dặn Hoàng Ưng và Vô Minh về trước, khi nào xong việc sẽ gọi sau. Hai người bọn họ cũng nhanh chóng rời đi, lúc này Hoàng Ưng lên tiếng “Không biết hôm nay Trương lão đại, ăn trúng phải thứ gì rồi? Sao lại tốt với phụ nữ vậy?”
Vô Minh cũng lên tiếng đáp “Cùng phải, bình thường tôi chưa bao giờ thấy Trương lão đại gần phụ nữ. Đối với ngài ấy phụ nữ giống như kẻ thù truyền kiếp, không dọa sợ chết khiếp, thì cũng làm người ta bị thương. Lần đầu tiên tôi thấy ngài ấy dịu dàng như vậy, nói không trừng ngài ấy bị trúng tà rồi.”
“Ở thế kỷ 21 rồi, mà bùa ngải gì nữa. Nhưng nhiều khi ma quỷ còn sợ ngài ấy nữa.” Hoàng Ưng nói.
☆Nhớ like, comment ủng hộ tác giả. Để tác giả có động lực, cũng nhưng ý kiến từ bạn đọc.☆
😘 Mãi yêu.😘